Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 366




Chương 366: Đây là chuyện riêng của tôi

Vừa băng bó xong, đột nhiên cánh cửa bị đá văng.

Tống Dung Đức vọt vào, thấy tay Hoắc Anh Tuấn bị thương, cả giận: “Hoắc Anh Tuấn, cậu không sao chứ? Sao lại bị một người phụ nữ mà thành như vậy?”.

“Đây là chuyện riêng của tôi!” Hoắc Anh Tuấn lạnh nhạt nói.

“Tôi coi cậu như anh em” Tống Dung Đức tức giận nói: “Nhìn những gì Hoắc Phong Lang đã làm. Chính anh ta đã tiếp tay thổi bùng ngọn lửa trên mạng, và khiến cả đất nước Kinh đô mắng chửi cậu. Những đại gia đình từng kính sợ và ngưỡng mộ cậu, bây giờ đều tránh mặt cậu như bệnh dịch, mọi người bây giờ đều nâng đỡ Hoắc Phong Lang, cậu có cam tâm không?”

Quý Tử Uyên cười một tiếng, “Dung Đức, cậu cũng quá hấp tấp, Hoắc Anh Tuấn nhìn giống người dễ dàng bị đánh ngã vậy sao?”

“Nhưng là… “

“Hoắc Phong Lang muốn thâu tóm được Hoắc thị không dễ dàng như vậy đâu” Quý Tử Uyên nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn.

Hoắc Anh Tuấn hơi nhếch môi: “Cậu thật hiểu tôi!”

Tống Dung Đức vẻ mặt rất buồn rầu: “Được rồi, xem ra tôi đã nhiều chuyện, lần trước trên du thuyền còn bị cậu đánh.”

“Đáng đời cậu” Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt nói. Tống Dung Đức: “..” Mẹ kiếp, đúng là rất có thể bị tức chết.

“Được rồi, đừng nghĩ những chuyện không vui nữa. Hạ Văn Trì biết cậu xảy ra chuyện, đã từ Thanh Đồng nay tới, tối nay chúng ta tụ tập”.

Hoắc Anh Tuấn mặt không chút cảm giác, “Cậu ta tới thì giúp được gì chứ?” “Bồi cậu uống rượu” Quý Tử Uyên cười lộ ra một hàng răng trắng, “Một cốc rượu giải nỗi sầu thiên thu”

Biệt thự Diệp gia.

Khi Vệ Phương Nghi biết Hoắc Anh Tuấn bỏ ra một tram năm mươi tỷ mua trang sức cho Khương Tuyết Nhu, bà ta tức giận đập vỡ cả bình hoa trong phòng khách.

“Tên Hoắc Anh Tuấn đúng là đáng chết, Minh Ngọc nhà chúng ta tốt như vậy hắn lại không thích, lại đi kết hôn với đứa con gái ngoài giá thú kết hôn. A…a…a Khương Tuyết Nhu, cô cùng mẹ cô thật là đáng chết!”

“Đủ rồi, bà nói chuyện quá ác độc rồi đấy.” Diệp Gia Thanh không thể nhịn được nữa.

“Diệp Gia Thanh, ông là loại phế vật vô dụng” Vệ Phương Nghi chỉ lỗ mũi ông mà mắng: “Con gái ông bị kẻ khác cướp mất hôn phu, để người khác coi thường, ông không giúp được thì thôi, bây giờ con bé cùng Vệ Phong bị nhốt trong đồn cảnh sát ông cũng mò không ra, ông mà là đàn ông à?”.

“Vệ Phương Nghi, ăn nói tử tế một chút.” Diệp Gia Thanh tức giận nói, bây giờ Vệ Phương Nghi thật là giống như một bà điên, ông liếc mắt nhìn cũng thấy chán ghét.

“Tôi nói sai rồi sao, do ông mềm yếu, Minh Ngọc mới có thể bị người khác đùa bỡn, ông không cứu con gái thì tôi sẽ nghĩ biện pháp”

Vệ Phương Nghi lái xe đi tới nhà họ Hoắc, ông cụ Hoắc cảm thấy có lỗi với nhà họ Diệp liền tìm biện pháp thả người từ phòng giam cảnh sát ra.

Vừa mới ra ngoài, Diệp Minh Ngọc ôm Vệ Phương Nghi khóc lóc thất thanh, “Mẹ, Hoắc Anh Tuấn thật quá đáng, cho tới bây giờ anh ấy cũng chưa từng mua cho con một món đồ trang sức, lại vì Khương Tuyết Nhu tốn nhiều như vậy tiền, con muốn giết Khương Tuyết Nhu.”

Vệ Phương Nghi hận đến thấu xương: “Không cần con nói, mẹ cũng sẽ đưa cô ta đi gặp Khương Thanh Thư, quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được cho con một mối tốt hơn”

“Mẹ, con chỉ thích Hoắc Anh Tuấn!” Diệp Minh Ngọc khóc nói.

“Im miệng cho mẹ!” Vệ Phương Nghi tức giận nói: “Cậu ta không cho con mặt mũi, con còn nhớ cậu ta. Con ăn chút gì đi, nhưng cậu ta lần này làm nhục chúng ta, mẹ sẽ không bỏ qua”.

“Mẹ, mẹ muốn làm cái gì, anh ấy là Hoắc Anh Tuấn, chúng ta không chọc nổi… .”

Vệ Phương Nghi lạnh lùng nói: “Suy nghĩ nhiều làm gì, bây giờ cậu ta đã mất hết địa vị, rất nhanh cũng bị giới thượng lưu ở thủ đô này phong sát, tiền đồ xem như xong”

Diệp Minh Ngọc mơ hồ: “Mẹ, chuyện gì vậy? Tại sao lại bị giới nhà giàu phong sát?”

“Rất nhanh con sẽ biết thôi, nhà họ Hoắc cảm thấy có lỗi với con, đã tự ứng cử một mối hôn sự khác, đó là con trai nhà họ Sở, Sở Văn Khiêm”

Vệ Phong vui vẻ nói: “Hôm nay Hoắc Phong Lang đã leo lên cái ghế Hoắc tổng, Sở Văn Khiêm lại là em họ Hoắc Phong Lang, bác của anh ta lại là Hoắc Khải, tương lai nhất định vô hạn, phát triển hiện tại của nhà họ Sở cũng không thua nhà họ Diệp.”