Anh nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Khương Tuyết Nhu liền lúc dán mấy cái bằng gạc không khỏi đau lòng: “Hoắc Anh Tuấn chăm sóc em như thế này sao, để em bị người khác làm hại thành dạng này, anh ta đang làm cái gì, em đi theo anh...”
"Tổng giám đốc Lương, anh quên lời cảnh cáo trước đây rồi sao?” Ngôn Minh Hạo ngăn Lương Duy Phong lại.
“Đó là do tôi tưởng rằng Hoắc Anh Tuấn sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Trên mặt Lương Duy Phong tràn ngập lửa giận: “Nếu như đã không thể bảo vệ cô ấy, vậy muốn dành lấy cô ấy đi để làm gì, chẳng lẽ chính là để chứng minh bản lĩnh của tổng giám đốc Hoắc hay sao.”
Khương Tuyết Nhu ngây người, chẳng phải là như vậy sao?
Đến bây giờ, cô cũng không cho rằng trong lòng Hoắc Anh Tuấn có cố, yêu một người không phải cứ luôn chà đạp cô ấy không ngừng làm tổn thương cô ấy.
“Đây là chuyện giữa phương tiểu thư và Cậu cả, anh chỉ là một người ngoài cuộc” Ngôn Minh Hạo nhíu mày nhắc nhở: “Tránh ra, bằng không anh đừng trách tôi không khách khí”
“Duy Phong, anh đi đi” Khương Tuyết Nhu nhẹ nhàng nói: “Anh đừng quên chuyện anh đã đồng ý với em.
Lương Duy Phong khẽ giật mình, anh đã từng gửi tin nhắn cho cô, nói rằng anh sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn để cứu cô thoát khỏi Hoắc Anh Tuấn.
“Được.” Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt đau đớn ẩn nhẫn: “Em hãy bảo vệ mình thật tốt”
“Em biết rồi.” Khương Tuyết Nhu gật đầu, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.
Bởi vì ở Kinh Đô này, chỉ có Lương Duy Phong từ đầu đến cuối đều thực tình quan tâm đến cô.
Cô rất hối hận, trước đó tại sao cô luôn kháng cự anh.
Ai đối với cô là thật lòng, đến bây giờ cô mới nhìn rõ.
“Khương tiểu thư, đi thôi” Ngôn Minh Hạo ngăn không cho ánh mắt hai người chạm nhau.
Khương Tuyết Nhu đi lên phía trước, Lương Duy Phong một mực nhìn từ phía sau cho đến khi cô rời đi, anh ta đau khổ gọi một cuộc điện thoại bí ẩn: “Các người rốt cuộc đến lúc nào mới có thể đối phó Hoắc Anh Tuấn, bây giờ tôi chỉ muốn cho anh ta chết di!"
“Gấp cái gì, anh bây giờ mới đang phát triển, Hoắc Anh Tuấn lại đủ lông đủ cánh rồi, không phải có thể dễ dàng đối phó” Nói đến đây đầu dây bên kia cười trầm, nói: “Nhưng tất cả đã được sắp xếp xong rồi, anh chỉ cần làm theo những gì tôi đã nói là được rồi”
*
Trong bệnh viện.
"Bop."
Ông cụ Hoắc cho Hoắc Anh Tuấn một bạt tại: "Súc sinh, nhiều năm như vậy, tôi toàn tâm toàn ý bồi dưỡng anh, anh lại báo đáp công tôi như thế này?”
"Ai ya, bố, Anh Tuấn chắc cũng không phải cố ý, nó chính là bị hồ ly tinh đó mê hoặc”
Hoắc Văn vội vàng đi lên khuyên can, đồng thời liếc nhìn một cái ẩn ý về phía Hoắc Anh Tuấn: “Nghe thấy gì chưa, cháu mau chóng lên xin lỗi ông ngoại rồi hứa từ nay về sau không tiếp xúc với Khương Tuyết Nhu nữa ”
“Không thể, cháu đã quyết định cưới cô ấy rồi.” Hoắc Anh Tuấn lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt bình tĩnh, ngữ khí kiên định.
Tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu, sắc mặt ông cụ Hoắc cực kì khó coi: “Tôi thấy anh thực sự bị cô ta làm cho đầu óc mê muội rồi, muốn lấy cô ta sao, anh bước qua xác tôi trước rồi tính”
Hoắc Nhã Lam nhíu mày mở miệng: “Anh đã làm cho bà ngoại tức giận đến ngất đi, bây giờ còn muốn ông ngoại tức chết luôn sao, hiện tại tất cả mọi người đều biết anh cùng Diệp Minh Ngọc có quan hệ qua lại, đêm nay trước mắt bao người, Khương Tuyết Nhu lấy thân phận bạn gái của Phong Lang tới tham dự buổi tiệc, ngày mai lại truyền ra tin tức anh và Khương Tuyết Nhu ở cùng một chỗ, nhà họ Hoắc chúng ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ”
Mặc dù Hoắc Nhã Lam trước đây có hảo cảm với Khương Tuyết Nhu, nhưng nghĩ tới chuyện cô ta bắt cá hai tay bây giờ bà ta cũng thấy rất ghê tởm.
“Đúng vậy đó” Hoắc Chân cũng khuyên: “Tôi vừa nhận được tin tức, dạ tiệc thiện nguyện của Hoắc gia rối tung hết cả lên, mặc
dù không có phương tiện truyền thống nào dám đưa tin, nhưng bên ngoài bây giờ đã lưu truyền sôi sùng sục.
Hoắc Anh Tuấn, cái này đối ngươi danh dự là một sự đả kích lớn nếu như ngươi khăng khăng như vậy, trên mạng sẽ còn tung tin đồn về cháu ác liệt hơn nữa”.
“Nếu như anh còn muốn ngồi trên vị trí tổng giám đốc thì ngay lập tức kết hôn với Diệp Minh Ngọc, làm lắng lại tin đồn lần này”.
Ông cụ Hoắc tức giận nói.
"Không thể” Hoắc Anh Tuấn vẫn đứng trầm mặc.
"Anh.." Ông cụ Hoặc tức giận không biết nên nói cái gì cho phải.
- ----------------------.