Hai mẹ con một người ra sức kéo chăn ra một người xông tới đánh cô, Khương Tuyết Nhu nắm thật chặt chăn mền không buông tay nhưng vì thế cô bị Diệp Minh Ngọc tát mấy cái không tránh được, mặt cô vừa bị tát vừa bị cào, không khỏi hoa mắt chóng mặt.
Hoắc Anh Tuấn ở bên này lòng nóng như lửa đốt, nhưng anh vừa định đặt bà ngoại Hoắc xuống, Hoắc Văn liền vội vã thúc dục: “Cháu còn không nhanh đưa bà ngoại đến bệnh viện, muốn bà chết sao?
“Cô muốn đi câu dẫn đàn ông, nhìn xem tôi không huỷ đi gương mặt này của cô” Vệ Phương Nghi cầm lấy một cây dao gọt trái cây.
Diệp Gia Thanh bị doạ đến hoảng sợ, xông lên trước kéo hai mẹ con ra: “Các người điên rồi phải không?”
"Ông mới là người bị điên, Diệp Gia Thanh, ông nhìn con tiện nhân mà ông sinh ra đi, cô ta đã huỷ hoại hạnh phúc của Minh Ngọc!” Vệ Phương Nghi thật sự giận điên lên, một màn này, khiến cho bà ta nhớ lại Khương Thanh Thư những năm hai mươi.
Diệp Gia Thanh cũng không làm rõ ràng được bây giờ ai đúng ai sai, nhưng điều duy nhất ông chắc chắn là sẽ không để cho ai làm hại đến Khương Tuyết Nhu.
“Trời ạ, bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đột nhiên, một nhóm động nhà báo từ bên ngoài xông vào.
Mặc dù đã bỏ lỡ mất thời điểm quan trọng, nhưng Hoắc lão phu nhân hôn mê, Cậu cả cùng Khương Tuyết Nhu quần áo không chỉnh tề, mẹ con Diệp Minh Ngọc lại ra tay đánh người, một màn này đã đủ để người ta đoán biết được toàn bộ câu chuyện rồi
“Tránh ra” Hoắc Anh Tuấn cất giọng uy nghiêm, lúc ôm bà ngoại ra khỏi cửa, anh trừng mắt nhìn cảnh nhà báo: “Chuyện ngày | hôm nay ai dám đưa tin ra ngoài, tôi sẽ đem công ty các người bồi táng”
Sau lời cảnh cáo của anh, các phóng viên bị dọa đến lặng ngắt như tờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn đưa người rời đi, nhưng cũng không ảnh hưởng tới bọn họ xem cảnh náo nhiệt
Người nhà họ Hoắc đã đến hết bệnh viện, chỉ có mấy người nhà họ Diệp ở lại ầm ĩ, may mắn chưa đầy hai phút sau Ngôn Minh Hạo đưa người tới, bảo vệ Khương Tuyết Nhu rời khỏi khách sạn.
Trên mặt có nhiều chỗ bị thương, cháy không ít máu.
Lúc này, bóng đêm rực rỡ bên ngoài qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, lộ ra chút thê lương đáng sợ.
Nhưng cô lại không có cảm giác gì, ánh mắt đờ đẫn, giống như là một con rối không có linh hồn.
Cô thật sự không hiểu rõ vì cái gì mà chính mình lại đi đến ngày hôm nay như thế này.
Trong nháy mắt, cô thật sự muốn nhảy xuống xe chết đi để chấm dứt mọi chuyện.
Ngôn Minh Hạo nhìn vậy cũng cảm giác khó chịu, anh móc ra một tờ giấy đưa cho cô.
Khương Tuyết Nhu không nhúc nhích, Ngôn Minh Hạo an ủi: “Khương tiểu thư, cô đừng lo lắng, bây giờ y thuật rất phát triển, mấy vết thương này có thể trị khỏi mà không để lại dấu vết, sẽ không hủy dung”
Câu nói này, làm cho Khương Tuyết Nhu cảm thấy như nghe thấy một tiếng cười chê, cô khẽ cười, âm thanh tràn đầy châm chọc.
Cô rốt cuộc đã làm sai điều gì, chẳng lẽ là bởi vì ngay từ đầu cô nhìn nhầm Hoắc Anh Tuấn thành cậu của Lục Thanh Minh, nên ông trời mới muốn trừng phạt cô như thế này?
Ngôn Minh Hạo ngượng ngùng, đau đầu không biết nên nói cái gì cho phải.
Kỳ thực, anh ta cũng cảm thấy phương tiểu thư này đặc biệt đáng thương.
Sau khi tới bệnh viện tư nhân, có bác sĩ hàng đầu tới giúp cô xử lý vết thương.
Khương Tuyết Nhu để bác sĩ đó tuỳ ý khám qua khám lại, có những lúc, cô nguyện ý bản thân mình bị huỷ dung đi, như vậy cũng tốt.
Trước đây, cô lấy gương mặt xinh đẹp của mình làm kiêu ngạo, cũng dựa vào gương mặt này mà cô không chút kiêng kỵ đi quyến rũ Hoắc Anh Tuấn, bây giờ thật sự đã nếm được trái đắng.
Xấu một chút cũng tốt, xấu đi sẽ khiến Hoắc Anh Tuấn buông tha cho cô.
Ánh mắt cô tràn ngập nỗi buồn.
Cô bước ra khỏi phòng khám với khuôn mặt dán đầy bằng gạc, đột nhiên đâm đầu vào Lương Duy Phong đang vội vội vàng vàng chạy tới.
“Tuyết Nhu, anh nghe nói em xảy ra chuyện.”
- ----------------------.