“Anh làm” Anh cởi áo khoác, cuốn ống tay áo lên.
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc.
Quen biết lâu như vậy, chưa từng thấy anh cầm đũa nấu cơm, anh biết làm sao?
Hoắc Anh Tuấn thật sự không biết làm, có điều, có thể học.
Bây giờ trên điện thoại di động có rất nhiều hướng dẫn, tin rằng hắn không làm khó được anh.
Tốn mất cả một giờ, rốt cuộc anh cũng làm xong hai món ăn một món canh.
Một đĩa cá hấp, cà tím sốt tỏi, canh gà, hình thức miễn cưỡng coi là được.
Khương Tuyết Nhu nhìn mu bàn tay anh, phía trên bị dầu bắn đến sưng phỏng đỏ bừng, nếu như không mau chóng bôi thuốc, ngày mai nhất định sẽ sưng thành bọng nước.
Miệng cô giật giật, cuối cùng không lên tiếng, anh cũng là đáng đời, cô sẽ không mềm lòng.
"Ăn đi” Hoắc Anh Tuấn múc cho cô một chén canh gà.
Thịt gà bị anh chặt thành miếng nhìn nham nhở, coi ra được cách dùng dao quả thực chưa ra hình dáng gì.
Chẳng qua là nêm canh cũng tạm được, mùi vị cũng tàm tạm.
Lúc Khương Tuyết Nhu ăn cà tím sốt tỏi, mùi vị khó mà diễn tả được bằng một lời.
cá."
Hoắc Anh Tuấn nếm một miếng, cũng cảm thấy quá khó ăn, vì vậy, chủ động gắp cho cô một miếng thịt cá: “Ăn
Khương Tuyết Nhu: "."
Cá là thức ăn dễ gây kích ứng, người bị thương không thể ăn, nhưng anh hiển nhiên căn bản không ý thức được.
Có điều, cô vẫn nghe lời ăn cá, thậm chí là đồ ăn anh làm cô cũng không kén ăn.
Hoắc Anh Tuấn mới đầu không cảm thấy gì, sau đó nếm thử một miếng liền phát hiện thịt còn sống cũng không có mùi vị gì.
Anh ảo não đem bỏ cà tím và cá đi: “Được rồi, em đừng ăn nữa, rõ ràng khó ăn tại sao không nói?”
Anh phiền não, giọng cũng cao lên, Khương Tuyết Nhu cầm đũa run lên một cái, đôi mắt trong veo to tròn đầy bất an cùng kinh hoàng.
Tim Hoắc Anh Tuấn bỗng thấy đau đau, anh trực tiếp ôm cô vào trong ngực, giọng phiền muộn, lại ngang tàn: “Khương Tuyết Nhu, anh để cho em giống như khi trước cùng anh ở Đông Thành chung đụng.”
Khương Tuyết Nhu ngẩn ngơ, hồi lâu ngoẹo đầu nhìn anh, ánh mắt run run: "Là cố gắng lấy lòng anh sao?"
Khi đó ở Thanh Đồng không phải chính là như vậy sao? Vì có thể theo đuổi anh, cái gì cô cũng nghe theo anh, ép mình đến không còn tính cách của mình nữa, phải bỏ hết những chuyện mình thích làm.
Hoắc Anh Tuấn thân thể cứng đờ, lòng tràn đầy khổ sở: “Ở trong mắt em, khoảng thời gian ở Thanh Đồng đó chính là lấy lòng anh hay sao?”
“Thật xin lỗi, tôi nói sai rồi” Khương Tuyết Nhu bất an nói xin lỗi: “Anh đừng nóng giận”
"Anh không tức giận.
Sau này em có thể nũng nịu với anh, nổi giận, yêu cầu anh, xem anh như bạn trai của em.
Anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa, anh thề” Hoắc Anh Tuấn ôm chặt cô.
Khương Tuyết Nhu “Ừ” một tiếng nhưng trong mắt và cả trong lòng lại tràn đầy châm chọc.
Bạn trai?
Anh là bạn trai của Diệp Minh Ngọc, không phải là của cô.
Cô chẳng qua là người thứ ba, là tình nhân trong bóng tối mà thôi.
“Tôi thật sự có thể nói ra yêu cầu của mình sao?” Khương Tuyết Nhu thấp thỏm hỏi.
“Ừ, chỉ cần không phải liên quan đến Lương Duy Phong là được” Hoắc Anh Tuấn suy nghĩ một chút, bổ sung: "Anh không thích em còn lui tới với anh ta nữa”
Khương Tuyết Nhu gật đầu một cái, do dự một chút, vẫn là lấy hết dũng khí nhỏ giọng hỏi: “Anh có thể điều Hoắc Phong Lang trở lại không?”.
Sau khi nói xong, cô chú ý được sắc mặt ôn hòa của Hoắc Anh Tuấn lạnh đi nhanh đến mức có thể nhìn thấy | bằng mắt thường, thậm chí còn có phần âm u, có chút giống như đêm đó.
Cô hốt hoảng, sợ hãi nói: “Tôi sai rồi, tôi không đề cập đến yêu cầu này nữa.
Anh xem như tôi không nói gì đi.
Đừng làm tổn thương tôi.”
| Nỗi tức giận xông đến đỉnh đầu của Hoắc Anh Tuấn trong nháy mắt khôi phục lại bình thường khi nghe thanh âm kinh hoàng của cô.
Anh không phải cố ý muốn tức giận, chẳng qua là cô không hiểu, Hoắc Phong Lang là bóng ma trong lòng anh, đúng vậy, chính là cấm kỵ của anh.
"Anh sẽ không tổn thương em” Hoắc Anh Tuấn bắt cánh tay cô, giọng êm ái hy vọng cô tỉnh táo lại.
Khương Tuyết Nhu hoang mang nhìn anh: “Tôi muốn lên lầu nghỉ ngơi” Cô thật không muốn ở lại đây với anh.
Hoắc Anh Tuấn không nói hai lời ôm cô lên lầu đặt lên giường: “Em ăn chưa no, anh sẽ đặt nhà hàng đưa thức ăn tới.
Đợi lát nữa sẽ gọi em”
- ----------------------.