Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 277: Làm Khói






Hoắc Anh Tuấn câu môi mỏng đẹp đẽ, cười nhạt, "Nhìn dáng dấp của chú Diệp hôm nay có vẻ không hoan nghênh tôi, vậy tôi chỉ có thể đi..."
Anh vừa quay người, tất cả mọi người đều luống cuống, Diệp Minh Ngọc gắt gao ôm lấy cánh tay anh, lớn tiếng nói: "Bố, bố mau nói chị ta nói xin lỗi đi."
Diệp Gia Thanh nắm chặt quả đấm, nếu như Hoắc Anh Tuấn hôm nay mới vừa vào cửa nhà họ Diệp liền đi ra, thì cả Kinh Đô kia cũng sẽ biết mình đắc tội nhà họ Hoắc, rồi sau này nhà họ Diệp ở Kinh Đô sẽ bị cô lập, "Tuyết Nhu, con...!Nói lời xin lỗi đi"
Ông nói xong cười khổ một tiếng, than thở.

Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, nắm tay thật chặt, cái bộ mặt anh tuấn này của Hoắc Anh Tuấn khiến cho cô cảm thấy đáng ghét hơn bao giờ hết, trước kia, cô sao cũng không nghĩ ra tại sao mình lại thích người như anh vậy.

Cô hít một hơi thật sâu, không thể không khuất phục: "Đại thiếu gia, thật xin lỗi, tôi chưa thấy qua cảnh đời, không hiểu lễ nghi trong thành phố này, từ trong thôn quê mới lên, mong anh đừng so đo với tôi."

Hoắc Anh Tuấn cười chế giễu.

Từ quê mới lên?
Cô thật không biết xấu hổ mà mở mắt nói bừa.

"Đại thiếu gia, chúng ta vào đi thôi." Diệp Gia Thanh khéo léo chuyển đề tài, hy vọng anh không muốn dây dưa chuyện này nữa.

Hoắc Anh Tuấn đi vào, Diệp Minh Ngọc từ đầu đến cuối giống như một nhựa cao su vậy dán suốt vào trên người anh, anh vốn là rất muốn hất cô ra, nhưng nhiều lúc thần hồn phách lạc không để ý lại nhìn Khương Tuyết Nhu, nên nhịn được.

Sau khi ngồi vào trên ghế sa lon, Diệp Minh Ngọc lại làm là quá mức dựa vào trên bả vai anh.

Khương Tuyết Nhu nhìn thấy trong lòng liền không thoải mái, nơi đó đã từng là vị trí dành riêng cho cô, nhưng hôm nay nó lại thuộc về một người khác mất rồi.

Người đàn ông này có thật yêu cô sao, nói đổi liền đổi ngay.

"Ai da, Hoắc đại thiếu gia, cậu tới là được rồi, như thế nào mà lại mang nhiều lễ vật đắt giá như vậy chứ."

Vệ Phương Nghi bỗng nhiên kinh ngạc hô lên, cô nhìn sang, mới phát hiện tài xế của nhà họ Hoắc dời rất nhiều lễ vật đi vào, ở thành phố này những thứ này đều là đồ hiếm, hơn nữa cũng tương đối đắt tiền.

Hoắc Anh Tuấn quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa muốn xoa lông mày, khẳng định lại là do bà
nội sắp xếp, thật giống như cái gì chứ, thật là làm như là đưa lễ vật đính hôn vậy.

Anh im lặng một hồi, bỗng nhiên cười nói: "Đây là điều tôi phải làm, dẫu sao mọi người cũng đã chăm sóc Minh Ngọc trở thành cô gái tốt như vậy."
"Đại thiếu gia.." Diệp Minh Ngọc kích động ánh mắt đều đỏ, cảm động chui vào trong lồng ngực của anh.

Hoắc Anh Tuấn thân thể cứng đờ: "..."
Người họ Diệp bọn họ có hai đứa con gái phóng túng không biết xấu hổ như vậy sao, trước có Khương Tuyết Nhu, sau có Diệp Minh Ngọc.

Khương Tuyết Nhu quay mặt qua một bên, cái gì cũng không muốn nghĩ tới, cũng không muốn nhìn nữa.

"Bố, dù sao con cũng là một đứa con gái riêng, con xin phép lên lầu trước, tránh cho Hoắc thiếu gia thấy con thì không vui." Cô quay đầu chào hỏi Diệp Gia Thanh.

Diệp Gia Thanh cũng biết đứa con gái ngây ngô này của mình đang khó chịu, đang định gật đầu, Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên lạnh như băng mở miệng: "Có vẻ như là vì tôi ép cô nói xin lỗi, nên trong lòng cô có chút bất mãn đối với tôi nên muốn bỏ đi."

"Tôi không có...!" Khương Tuyết Nhu cảm thấy rất phiền, hai người cũng chia tay, anh làm gì mà cứ bám lấy mình hùng hổ dọa mình.

Hoắc Anh Tuấn cười lạnh một tiếng, chỉ vào dĩa trái cây đang đặt trên bàn: "Cô là con gái đến từ nông thôi, chắc hẳn đối với những việc nặng này làm hết sức thuần thục, đem mâm trái cây kia đi lột đi, tôi với Minh Ngọc muốn ăn"
Diệp Minh Ngọc trong lòng tung tăng không dứt, cô ta không nghĩ tới đại thiếu gia nghĩ cho mình đến như vậy, biết cô ta ghét Khương Tuyết Nhu, liền giúp mình trừng trị cô ấy: "Chị còn không mau lột vỏ đi, nhanh một chút, đại thiếu gia muốn ăn"
"...!Được."
Khương Tuyết Nhu cười khổ, anh là muốn hạch sách mình, vậy thì cô đi.

Cô khom người ngồi xổm xuống, bắt đầu lột quả đào, gọt quả đào xong lại bóc hạt dưa, hạt quả thông, bóc đến mức ngón tay cũng hơi phát đau.

Mà trong khi đó Diệp Minh Ngọc tựa vào trên người Hoắc Anh Tuấn, đút trái cây mà cô vừa bóc Xong đưa vào miệng anh.

- ----------------------