Chương 2010
“Dì Hồ, tối hôm qua con ngủ thiếp đi, là dì giúp con sửa sang lại quần áo đúng không.” Cô muốn nói cảm ơn với bảo mẫu.
Bảo mẫu ngây ra, cười nói: “Không có, tối hôm qua cậu Tống nói tôi về sớm, cậu Tống vẫn luôn ở đây, cậu ấy nói muốn tự chăm sóc cho cô và con.”
Lâm Minh Kiều cứng đờ, cho nên tối hôm qua Tống Dung Đức giúp cô sửa sang lại quần áo?
Cô không khỏi đỏ mặt.
Dì Hồ cười nói: “Cậu Tống rất quan tâm đến cô, tôi chăm sóc nhiều phụ nữ nhà giàu mang thai rồi, đừng nhìn người ta gả vào nhà giàu, chẳng qua người chồng rất ít bế con, đừng nói giống cậu Tống tự mình chăm sóc cho con vào buổi tối, trước đó cậu ấy không biết gì cả, nhưng cô xem hai ngày nay cậu ấy đã biết thay tã và quần áo, vừa rồi còn ôm con lên lầu bơi lội.”
Lâm Minh Kiều xem thường lẩm bẩm: “Anh ta là cha đứa bé nên phải làm mấy chuyện này.”
“Haiz, cô không hiểu đâu, mấy cậu chủ nhà giàu có thể dùng tiền giải quyết chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không tự làm, chuyện gì cũng trông cậy vào bảo mẫu giải quyết tất cả, không sai, đây là trách nhiệm của chúng tôi, nhưng đứa bé cũng cần tình thương của cha mẹ.” Dì Hồ nhìn ngực cô một chút: “Tôi thấy cô rất khó chịu, có cần cậu Tống giúp đỡ không.”
“. . .”
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Lâm Minh Kiều cũng không biết nên nói tiếp thế nào.
Cô im lặng là sự lựa chọn tốt nhất.
Buổi sáng, cha mẹ Lâm và Chung Nghệ Vi cũng tới, còn mang theo đồ ăn của đầu bếp năm sao của nhà họ Tống.
Tóm lại Lâm Minh Kiều ăn uống rất tốt trong tháng ở cữ.
Tống Dung Đức đưa Đan Nguyệt đi bơi trở về, mẹ Lâm quan sát tư thế anh ta ôm đứa bé, có thể thấy được thành thạo hơn nhiều, bà là người từng trải nhiều kinh nghiệm, chắc chắn không phải là giả vờ.
Đan Nguyệt vừa khóc, Tống Dung Đức đã biết cô bé đi tiểu nên vội vàng muốn đổi tã, động tác thành thạo.
Mẹ Lâm hiếm khi lộ vẻ dịu dàng: “Con bé chỉ mới đi một chút, có thể không cần thay tã.”
“Vậy cũng không được, không thể để bé con nhà ta không thoải mái được.” Tống Dung Đức vô cùng kiên nhẫn với công chúa nhỏ: “Đúng rồi, mẹ, mẹ chuẩn bị cho con một túi lớn, có thể để tã giấy, ấm nước các thứ.”
“. . . Không sai, có tiến bộ.”
Chung Nghệ Vi hiếm khi khen ngợi anh ta: “Không ngừng cố gắng, đã làm người cha tốt thì cũng phải làm người chồng tốt.”
Bà dừng một chút, lại nhiệt tình nắm tay mẹ Lâm: “Bà thông gia, chuyện ở đây giao cho Dung Đức, chúng ta đi dạo phố đi, không phải Dung Đức vừa mua trung tâm thương mại cho Minh Kiều sao, chúng ta đi dạo một chút, yên tâm đi, nếu Dung Đức dám lười biếng thì tôi cam đoan sẽ gi3t ch3t nó.”