Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 2009




Chương 2009

“Anh sưu tầm và phát tán các phim đen, anh nói anh không phải là lưu manh thì là cái gì.” Lâm Minh Kiều chế giễu lại: “Là đê tiện sao?”

“. . . Coi như em lợi hại.”

Tống Dung Đức không nói lại cô, chỉ có thể chán nản xoay người đi qua phòng bên cạnh.

Một lúc sau Đan Nguyệt ăn no rồi ngủ.

Nhưng cô bé không ăn nhiều, đến mười giờ tối, y tá tới kiểm tra cho cô nói: “Cô nhiều sữa lắm, có thể dùng máy hút sữa.”

“Tôi đã dùng rồi, cả buổi tối chỉ hút được một chút thôi.” Lâm Minh Kiều cảm giác không thoải mái: “Tay cũng tê cứng luôn.”

Y tá cười cười liếc Tống Dung Đức ngồi bên cạnh uống nước nói: “Vậy cô có thể để chồng cô giúp đỡ.”

“Phụt. . . .” Tống Dung Đức phun nước ra: “Khụ khụ.”

Anh ta vỗ ngực, bị sặc nước.

Có phải giống như anh ta nghĩ không.

Y tá nhìn hai người vừa lên chức cùng đỏ mặt thì buồn cười: “Hai người là vợ chồng rồi, còn xấu hổ nữa.”

Lâm Minh Kiều lúng túng, hận không thể chui xuống gầm giường.

Sau khi y tá rời đi, phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.

Tống Dung Đức sờ mũi, nhìn thoáng qua trước ngực của cô, không khỏi căng thẳng và khô nóng: “Khụ khụ, anh không ngại giúp đỡ đâu. . . .”

“Tôi ngại.” Lâm Minh Kiều không nhịn được đỏ mặt liếc anh ta một cái.

“Minh Kiều, em đừng cậy mạnh.” Tống Dung Đức lộ vẻ “Anh muốn tốt cho em”: “Con người phải có suy nghĩ trong sáng, đơn giản một chút.”

Trong lòng Lâm Minh Kiều thầm chửi 18 đời tổ tông nhà anh ta.

Có ý gì?

Anh ta nói cô có suy nghĩ không trong sáng và phức tạp đúng không.

“Cho dù tôi khó chịu đến chết cũng không muốn anh giúp đỡ.” Lâm Minh Kiều lộ vẻ cực kỳ ghét bỏ nhìn anh ta.

Tống Dung Đức bĩu môi, không so đo với cô.

Rạng sáng, Đan Nguyệt lại uống sữa mấy lần, chẳng qua em bé mới ra đời nên không ăn nhiều.

Sau đó Lâm Minh Kiều vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, cô ngủ thiếp đi.

Trong lúc cô mơ màng thì cảm giác có người đi tới ôm Đan Nguyệt đi, sau đó còn giúp cô sửa sang lại quần áo.

Cô muốn mở mắt, nhưng không mở ra được.

Hôm sau cô tỉnh lại, cô nhớ tới chuyện rạng sáng thì cả người nóng lên.

Cô nhìn thoáng qua phòng bệnh, chỉ có một bảo mẫu, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn buổi tối con hàng Tống Dung Đức kia ngủ như heo, không thể nào là anh ta làm được.