Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 2007




Chương 2007

“Quả nhiên. . . .”

Lâm Minh Kiều lộ vẻ hiểu rõ.

Khương Tuyết Nhu đỏ mặt, tranh thủ tìm lý do rồi đưa hai đứa bé chạy trốn.

Cả nhà bạn thân đi du lịch, Lâm Minh Kiều hâm mộ nhìn trần nhà thở dài.

“Em. . . Sao vậy, có phải đói rồi không?” Tống Dung Đức ôm con cẩn thận đi tới gần hỏi thăm.

Lâm Minh Kiều không thay đổi sắc mặt nhìn anh ta một cái: “Cả nhà Tuyết Nhu đi du lịch nước Y, mà tôi chỉ có thể nằm ở đây hâm mộ, từ khi tôi mang thai thì rất lâu rồi không đi ra ngoài chơi.”

“Nếu em thích, sau khi em ở cữ xong thì có thể ra ngoài chơi.” Tống Dung Đức nói xong, đột nhiên ý thức được anh ta và Lâm Minh Kiều đăng ký kết hôn lâu như vậy nhưng chưa từng đi du lịch, thậm chí không qua đêm ở bên ngoài.

Thật ra đi ra ngoài chơi cũng không có gì không tốt.

Tống Dung Đức nghĩ đến đây thì nói: “Chúng ta có thể đi biển, mang thêm mấy bảo mẫu là được.”

“Tôi không muốn ra ngoài với anh.” Lâm Minh Kiều lạnh lùng nói.

“. . .”

Tống Dung Đức hít sâu một hơi, không được, anh ta không thể tức giận với cô.

Lâm Minh Kiều lại liếc anh ta một cái: “Tôi nghe nói anh đưa rất nhiều phim đen cho Hoắc Anh Tuấn, bình thường có lẽ anh cũng lén xem không ít, không ngờ anh lại đê tiện như thế, chẳng qua anh đê tiện thì thôi đi, sao lại làm hư Hoắc Anh Tuấn chứ.”

“. . .”

Anh ta đột nhiên bị vạch trần.

Đầu Tống Dung Đức trống rỗng, sau đó khuôn mặt hoa đào đỏ lên.

Đầu óc của anh ta “Ầm ầm”, anh ta không ngờ Khương Tuyết Nhu biết chuyện này, còn nói cho Lâm Minh Kiều, chẳng qua Hoắc Anh Tuấn thật là quá đáng, anh ta chia sẻ bí mật của mình cho Hoắc Anh Tuấn, anh lại tiết lộ ra ngoài, vô cùng không có lương tâm.

“Anh. . . Anh chỉ nghĩ cho Anh Tuấn thôi, khi đó cậu ta mất trí nhớ, giống như tờ giấy trắng vậy, anh chỉ muốn cậu ta hiểu rõ một số chuyện nam nữ mà thôi, còn bảo vệ tốt bản thân, em lại không hiểu cho tấm lòng của anh.”

Anh ta cứng rắn nói.

Chẳng qua Lâm Minh Kiều không tin: “Mặc dù phụ nữ sinh con xong thì sẽ ngốc ba năm, nhưng tôi cũng không trở thành đồ ngốc, anh cảm thấy tôi sẽ tin à, nếu anh thừa nhận, tôi còn có thể tôn trọng anh một chút, không ngờ anh lại không dám thừa nhận, Tống Dung Đức, tôi khinh bỉ anh.”

Tống Dung Đức bị khinh bỉ thì tức muốn hộc máu: “Lâm Minh Kiều, em đủ rồi đấy.”

“Không biết anh xem nhiều như thế làm gì, lại không có phụ nữ để thực hành.” Lâm Minh Kiều nói.

“Em. . . .” Tống Dung Đức cảm giác vô cùng nhục nhã.

Lửa giận lan khắp người anh ta.

Dường như đứa bé cũng nhận ra gì đó nên lập tức khóc lớn lên.