Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 2001




Chương 2001

“Hoắc Anh Tuấn, anh lừa em, em chán ghét anh.” Cô tức giận, cắn vào vai anh một cái.

Hoắc Anh Tuấn không nhúc nhích để cô cắn, dù cô cắn đến chảy máu thì anh chỉ sờ đầu cô: “Ngoan, chỉ cần em xả giận thì cắn bao lâu cũng được.”

Khương Tuyết Nhu ngửi thấy mùi máu tươi, cô hận không thể cắn nát anh, nhưng lần nào cũng không quyết tâm được.

Hoắc Anh Tuấn gặp cô không nhúc nhích nằm sấp trên người mình thì cười một tiếng, ôm lấy cô: “Anh đưa em đi tắm.”

“Không cần, em tự đi được.” Khương Tuyết Nhu vội vàng mặt đỏ tới mang tai giãy giụa lên.

“Em có chắc em đi được không?” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày.

Khương Tuyết Nhu: “. . .”

Cô đỏ mặt lên, cảm giác bị khinh thường: “Ai nói em không đi được.”

“Vậy em thử xem.” Hoắc Anh Tuấn đặt cô xuống đất.

Khương Tuyết Nhu vừa động đậy thì hai chân mềm nhũn muốn ngã xuống đất.

May là Hoắc Anh Tuấn đã sớm đề phòng nên vội vàng ôm lấy cô, tiếng cười của anh vang lên bên tai.

Khương Tuyết Nhu cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hoắc Anh Tuấn đưa cô vào phòng tắm.

Đáng lẽ hai mươi phút là xong, nhưng hai người tắm hơn một tiếng mới ra ngoài.

Khương Tuyết Nhu lại được ôm ra ngoài, cô vừa nằm xuống giường thì mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Lúc cô tỉnh lại thì đã hai giờ chiều.

Cô ngơ ngác nhìn trần nhà, cô chắc chắn bệnh của Hoắc Anh Tuấn đã được chữa khỏi, mà anh còn khỏe hơn trước đó.

“Tuyết Nhu, em đói bụng chưa, anh đã chuẩn bị cơm cà ri cho em rồi.” Hoắc Anh Tuấn bưng đồ ăn tới: “Cơm cà ri ở quán này ăn rất ngon.”

Khương Tuyết Nhu cố gắng ngồi dậy, mặt không thay đổi nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề.

Nhưng anh không hề nhếch nhác như cô, Hoắc Anh Tuấn đã mặc đồ gọn gàng, quần dài màu đen phối hợp áo khoác kaki, bên trong là áo sơ mi trắng, tóc rối trên trán cũng được chải gọn lộ ra vầng trán cao và lông mày lưỡi mác, vừa đơn giản lại vô cùng đẹp trai.

“Sao vậy?” Hoắc Anh Tuấn nhìn ánh mắt lạnh như băng của cô thì trong lòng lo lắng: “Có phải em không thích ăn cà ri đúng không?”

“. . .”

“Hay là. . . Em không hài lòng với biểu hiện của anh sao?” Hoắc Anh Tuấn vội vàng hỏi.

Dù sao trong ký ức của anh thì đây là lần đầu tiên của hai người, anh chỉ sợ mình biểu hiện không tốt.

“. . . Cút.” Khương Tuyết Nhu vô cùng xấu hổ.

Cô cảm thấy anh cố ý, giống như cố tình châm chọc cô đã đắm chìm vào đó.

“Anh đã làm sai gì sao?” Hoắc Anh Tuấn lộ vẻ vô tội.