Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1997




Chương 1997

“Mẹ vợ nói rất đúng, cô mau về với Anh Tuấn đi.”

Tống Dung Đức tranh thủ xua tay.

“Được.” Khương Tuyết Nhu cười một tiếng, cô chào hỏi với Lâm Minh Kiều rồi chuẩn bị đi với Hoắc Anh Tuấn.

“Chờ một chút.” Hoắc Anh Tuấn lấy ra một bao lì xì rất dày đặt bên cạnh đứa bé.

Tống Dung Đức nhìn thoáng qua nói: “Bao lì xì này của cậu quá lớn rồi, người anh em, không ngờ cậu nghĩa khí như thế.”

Hoắc Anh Tuấn ngẩng đầu nhìn anh ta, anh cong môi nói: “Bạn thân của Tuyết Nhu sinh con, tôi nên đi nhiều một chút.”

Tống Dung Đức: “. . .”

Ý là anh lì xì cho đứa bé không hề liên quan đến anh ta.

“Phụt.”

Lâm Minh Kiều nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tống Dung Đức thì rất buồn cười, đây gọi là tưởng bở.

Tống Dung Đức bỗng nhiên thấy cô cười thì tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.

Cám ơn trời đất, cuối cùng cô ấy cũng cười.

Nếu anh ta biết sớm thì đã để Hoắc Anh Tuấn sỉ nhục mình thêm mấy lần.

“Đi thôi.” Hoắc Anh Tuấn ôm vai Khương Tuyết Nhu rời đi.

Trên hành lang, Khương Tuyết Nhu hỏi: “Sao anh đến đây, Hiểu Khê và Hiểu Lãnh đâu?”

“Ngủ rồi.” Hoắc Anh Tuấn nói: “Em yên tâm đi, bọn nhỏ ngủ như heo, sẽ không tỉnh lại đâu, anh nghe Quý Tử Uyên nói em sẽ ở đây trông nom nên đến.”

“Nếu anh biết em sẽ trông nom thì đến đón em làm gì.” Khương Tuyết Nhu không vui nói.

Hoắc Anh Tuấn dịu dàng xoa tóc cô: “Em đã chỉ cách Tống Dung Đức nhận lỗi, chứng tỏ em cũng không muốn bọn họ ly hôn, vậy thì em ở đó làm gì, làm bóng đèn à? Em nên cho Tống Dung Đức có cơ hội biểu hiện tốt chứ.”

Khương Tuyết Nhu nghĩ lại cũng đúng, thật ra sau khi nhà họ Lâm đến thì cô cũng định rời đi.

Sau khi cô lên xe thì bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm.

“Anh sợ em đói bụng nên trên đường tới đã mua pizza cho em, còn có mực cay áp chảo.” Hoắc Anh Tuấn lấy mấy túi giấy phía sau cho cô.

Khương Tuyết Nhu vốn không cảm thấy đói, lúc này cô ngửi mùi đồ ăn thì bụng đói kêu lên.

Hành động này của Hoắc Anh Tuấn làm cho cô cảm thấy ngọt ngào.

Đôi khi cô thấy phụ nữ rất dễ dàng thỏa mãn.

“Nhưng. . . Đêm hôm khuya khoắt em ăn những món này có ảnh hưởng đến vóc dáng của em không.” Khương Tuyết Nhu bĩu môi, già vờ sờ bụng của mình.

Hoắc Anh Tuấn đến gần hôn cô một cái: “Cho dù em biến thành một người mập thì anh cũng thích.”