Chương 1996
Trung tâm thương mại là một trong những trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, chắc chắn anh ta tốn rất nhiều tiền.
Mà Tống Dung Đức kiêu ngạo ngang ngược như thế lại quỳ ván giặt đồ.
Lâm Minh Kiều nghi ngờ mình hoa mắt, thậm chí lỗ tai cũng xuất hiện ảo giác.
Đừng nói Lâm Minh Kiều, ngay cả Khương Tuyết Nhu cũng khâm phục hành động của anh ta không thôi.
Cô chỉ nói Tống Dung Đức bồi thường quần áo cho Lâm Minh Kiều, anh ta trâu bò hơn, mua cả trung tâm thương mại.
Lâm Minh Sâm nhíu mày: “Tống Dung Đức, tôi thừa nhận tài sản của cậu rất phong phú, nhưng một người phụ nữ cần được thỏa mãn trên tinh thần, cậu lại không biết nhường nhịn người vợ sắp sinh của mình, làm cho con bé kích động đến sinh non, người như cậu có tư cách gì làm chồng người khác chứ.”
“Anh, sau này em sẽ sửa.”
Tống Dung Đức tội nghiệp nhìn đứa bé: “Hơn nữa, hiện tại cô ấy đang ở cữ, dù sao cũng cần con chăm sóc con, nếu không thì cô ấy sẽ rất vất vả, con thề mình có thể làm được những công việc bẩn thỉu mệt nhọc, Minh Kiều thoải mái dễ chịu ở cữ là được, nếu như mọi người không yên tâm, mẹ vợ có thể ở lại giám sát, mọi người nghĩ xem đứa bé còn nhỏ như vậy, nếu không có cha thì đáng thương biết bao.”
Thái độ nhận lỗi của anh ta rất tốt, lại còn nhắc tới đứa bé.
Cha Lâm và mẹ Lâm nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Dù sao ly hôn cũng không tốt cho đứa bé, mà cô ấy đang ở cữ.
Cha Lâm lên tiếng: “Vậy chờ con bé hết ở cữ rồi tính tiếp, còn phải xem biểu hiện của cậu nữa.”
“Cha. . . .” Lâm Minh Kiều bĩu môi.
Mặc dù thái độ nhận lỗi của Tống Dung Đức rất tốt, hành động mua lại trung tâm thương mại làm cho cô ấy bất ngờ, quỳ ván giặt đồ cũng làm cho cô ấy hết giận, nhưng cô ấy chưa quên lúc trước anh ta chọc tức mình ra sao.
Mẹ Lâm thở dài: “Thế nào, con muốn cậu ta hoàn toàn không quan tâm đứa bé, mỗi đêm con cố gắng cho con bú, cậu ta thoải mái ngủ ở nhà, con cam lòng sao.”
Lâm Minh Kiều: “. . .”
Cô ấy không vui lắm.
“Cốc cốc. . . .”
Bên ngoài tiếng gõ cửa truyền đến.
Mấy người quay lại nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn đứng ở cửa, khóe môi anh nhếch lên.
“Anh Tuấn, sao cậu đến đây.” Tống Dung Đức sợ hãi muốn đứng lên, nhưng anh ta vừa động đậy thì đầu gối đau đớn, sau đó chật vật ngã xuống.
Hoắc Anh Tuấn nhìn anh ta, khóe miệng run lên, anh, nhìn về phía Khương Tuyết Nhu: “Anh đến đón em.”
Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào Khương Tuyết Nhu, da mặt cô không khỏi hơi nóng lên.
Bà Lâm vội vàng cười nói: “Tuyết Nhu, vậy con về đi, dì ở đây rồi, đêm nay dì trông nom là được, hơn nữa. . . .”
Bà ấy dừng một chút, ánh mắt liếc Tống Dung Đức: “Có người đã nói muốn chăm sóc cho đứa bé và phụ nữ ở cữ vào ban đêm, dù sao cũng phải để cậu ta biểu hiện tốt một chút.”