Chương 1966
“Quên đi, xem như trong nhà có thêm người giúp việc miễn phí, không dùng thì thật là lãng phí.” Khương Tuyết Nhu thở dài, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Ăn xong bánh ngọt và sữa đậu nành, Khương Tuyết Nhu nghỉ ngơi một chút, lại đến giờ ăn trưa.
Hoắc Anh Tuấn mang đồ ăn đã nấu ra, cá, cánh gà thì là, canh sườn ngô.
Những món ăn này có màu sắc sặc sỡ, nhưng cũng tốt.
Sau khi ăn uống xong, Khương Tuyết Nhu lên lầu, thay một chiếc váy denim phối hợp với áo len hoa mai, sau đó trang điểm thật đẹp.
Vì gần đây hay tâm trạng bực bội nên cô ấy đã lâu không mặc quần áo chỉn chu.
Hôm nay cô ấy còn đeo hoa tai và dây chuyền, da cô ấy vốn đã trắng, da mặt láng mịn, khuôn mặt xinh đẹp, sau khi trang điểm kỹ càng thì cô ấy đẹp đến mức có thể đè bẹp mấy ngôi sao lớn trên TV.
Khi cô mang theo túi xách đi xuống lầu, đáy mắt Hoắc Anh Tuấn đã lóe lên một tia sáng kinh ngạc.
Anh đã sớm biết cô rất đẹp, nhưng cô càng xinh đẹp hơn khi được trang điểm kỹ càng, ăn mặc chỉnh chu nhìn giống như tiên nữ.
Anh thậm chí chưa bao giờ biết rằng cô ấy đeo bông tai và vòng cổ lại xinh đẹp đến thế và cô ấy chỉ đơn giản là trang trí cho chiếc cổ và xương quai xanh mảnh mai của mình một cách tinh tế và quyến rũ.
Để anh ấy chỉ nhìn một chút và anh cảm thấy cơ thể mình trở nên nóng bỏng.
Anh nhanh chóng hít một hơi thật sâu, hai tay đút vào túi quần bình tĩnh tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Em đi đâu vậy?”
Khương Tuyết Nhu cố ý liếc anh một cái, “Anh quản tôi sao.”
Một câu nói đó đã chặn hết cảm xúc của Hoắc Anh Tuấn.
Anh nhanh chóng nhớ lại những gì cô đã nói sáng nay, tìm kiếm đối tượng mới.
Cô ấy đột nhiên ăn mặc đẹp như vậy, không phải là đi hẹn hò với những người đàn ông khác đúng không?
Sau khi ý nghĩ này vụt qua, Hoắc Anh Tuấn gần như muốn ói ra máu.
Anh thật vất vả mới diệt trừ được Lương Duy Phong, không phải là để cô đi tìm người đàn ông khác và bắt đầu cuộc hôn nhân mới.( ơ thế còn Nhạc Hạ Thu chưa thấy kết cục gì nhỉ)
“Tôi không có muốn xen vào chuyện của em, em đi đâu, tôi sẽ đưa em đi.” Hoắc Anh Tuấn hết sức kìm nén cảm giác ghen tị trong lòng, nhẹ nhàng nói.
“Không cần, tôi tự lái xe được, đừng đi theo tôi.” Khương Tuyết Nhu nói xong bước vào ga ra.
Hoắc Anh Tuấn nheo mắt lại, muốn thoát khỏi anh ấy để đi hẹn hò với người đàn ông khác, đừng nghĩ lung tung.
Anh chân dài bước theo sau.
Khương Tuyết Nhu không để ý, cô đang suy nghĩ hôm nay lái xe gì.
Dường như đã lâu rồi chưa có đi đâu, Lương Duy Phong đã bị bắt, tảng đá lớn trong lòng cũng không còn nữa, cuối cùng thì cô không phải lo lắng nữa.
Vì vậy, cô sẽ chọn một chiếc Lamborghini màu đỏ rất đặc sỡ.
Khi cô vừa bước vào, một người đàn ông cũng bước lên ghế phụ bên cạnh cô.
Mặt Khương Tuyết Nhu nhất thời đen xám lại, “Hoắc Anh Tuấn, anh theo tôi làm cái gì, đi xuống đi.”