Chương 1958
Đồng thời, cô cũng bị sốc trước sự tính toán của Hoắc Anh Tuấn.
Không phải lúc trước anh ấy bị mất trí nhớ sao? Rõ ràng lúc trước anh ấy giống như một kẻ ngốc bây giờ lại thay đổi quá nhanh.
Cô phức tạp nhìn anh, “Thương Mỗ đã được cứu ra, chuyện kinh doanh của tập đoàn Kim Duệ ở nước ngoài xảy ra biến cố, Lương Duy Phong cũng không có phát giác sao.”
“Tất cả được giải quyết trong vòng một ngày. Lúc chúng tôi bắt đầu hành động cũng cố ý không muốn rút dây động rừng cho nên anh ta căn bản không biết. Anh ta luôn cho rằng mình là người có thể hô mưa gọi gió ở Nguyệt Hàn,” Hoắc Anh Tuấn khinh thường nói..
Khương Tuyết Nhu lập tức hiểu ra, đồng thời trong lòng càng thêm phức tạp, “Đều là anh đã tính toán những chuyện này, tiếp xúc với Mạnh Tử Hàm…”
“Không phải một mình tôi tính toán, đây là kế hoạch chung giữa tôi, Tống tổng thống và Thương Dục Thiên.”
Hoắc Anh Tuấn nói, “Tống Nguyên yếu thế bị Mạnh Quốc Xuyên làm tê liệt, sau đó thì tôi bị Khương Tụng đuổi ra khỏi Hoắc Thị, để cho Lương Duy Phong và người nhà Mạnh gia cảm thấy tôi vào đường cùng. Cho nên tôi cố ý theo đuổi Mạnh Tử Hàm, để mọi người ở Kinh Đô đều cười nhạo tôi đồng thời thỏa mãn lòng hư vinh của Mạnh Tử Hàm. Lương Duy Phong đã chà đạp tôi, khi anh ta cảm thấy tôi càng tệ thì anh ấy càng đắc ý, kiêu ngạo, sau đó sẽ lộ ra sơ hở, nếu không phải anh ta sơ suất thì tôi đã không thể cứu Thương Mỗ thành công.”
Ngập ngừng một chút, Hoắc Anh Tuấn không nhịn được nữa mà nắm tay Khương Tuyết Nhu, “Tuyết Nhu, tôi xin lỗi, mấy ngày nay tôi biết Lương Duy Phong tới áp bức em, thậm chí hại cha em, nhưng tôi đã không quan tâm, tôi không cố ý, tôi … ”
“Tôi hiểu rồi.” Khương Tuyết Nhu rút tay về, “Bởi vì tôi cũng là con tốt của anh, tôi càng sợ hãi thì Lương Duy Phong sẽ càng tự hào và đắc ý. Anh ta cảm thấy mình giống như mèo đang vờn chuột, anh ta chắc chắn sẽ thắng và tôi là con chuột để anh ta chơi cùng.”
Sự thông minh của cô khiến Hoắc Anh Tuấn phải xấu hổ.
“Tuyết Nhu, thực xin lỗi, chuyện này rất quan trọng, tôi đã hứa với Tống tổng thống là không được nói cho ai biết, không riêng gì em, Tống gia cũng không ai biết, ngay cả Tống Thanh Duệ và Tống Dung Đức ngày hôm nay mới biết được sự thật, ngay cả vợ ông ấy cũng biết vào phút cuối cùng trong đêm nay.”
Hoắc Anh Tuấn thì thào nói: “Bởi vì Tống Nguyên muốn toàn bộ những người không trung thành của Nguyệt Hàn lộ bộ mặt thật, muốn nhổ cỏ tận gốc, đề phòng mật báo, nhân vật cốt cán trong chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật.”
Khương Tuyết Nhu lâu không nói nên lời.
Thực ra trước đây cô cho rằng Tống Nguyên là người hiền lành, nhưng cô lại quên mất người hiền lành làm sao có thể trở thành tổng thống.
Ngược lại, đó là một người rất sâu sắc, độc ác.
Ông khiến tất cả những người thân xung quanh sợ hãi và hoảng sợ, ngay cả Lâm Minh Kiều cũng không hề hay biết, sự bất lực và tuyệt vọng của người khác chính là vũ khí khiến đối thủ tê liệt.
“Tuyết Nhu, tôi hứa sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa.”
Đôi mắt Hoắc Anh Tuấn đầy dịu dàng và tự trách, “Tôi biết điều này là không công bằng với em, nhưng tôi không còn cách nào khác. Một khi Mạnh Quốc Xuyên thực sự nắm quyền điều hành Nguyệt Hàn, Lương Duy Phong sẽ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi muốn che mưa che gió cho em thì phải diệt trừ những kẻ muốn hại em, tôi muốn cho em và con em được quang minh chính đại bước ra ngoài, các người không cần phải trốn đi, cũng không phải lúc nào cũng hoảng sợ rời khỏi Nguyệt Hàn, đây mới chính là nhà của em.”
Dưới ánh trăng, đôi mắt anh như có nước.