Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1957




Chương 1957

Hoắc Anh Tuấn xấu hổ, nhanh chóng ôm lấy cô nói: “Đừng khóc, những thứ đó tối nay do đầu bếp mời từ nước ngoài về làm, tạm thời thì anh ta chưa rời khỏi đây, ngày mai cha có thể kêu anh ta làm cho con.”

“Thật không?” Tiểu Khê rất cảm động.

“Thật mà.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu, “nhưng con không được ăn nhiều.”

“Ừm.” Tiểu Khê khịt mũi, “Con chỉ thử xem, Anh Tuấn, cha thật tốt bụng.”

Khương Tuyết Nhu cứng họng, không biết nên nói cái gì.

Rõ ràng hai người này tham gia xong một tiệc Hồng Môn Yến, có rất nhiều chuyện muốn hỏi, tại sao lại vì một chút đồ ăn mà khóc ở đây?

“Lãnh Lãnh, con đưa Tiểu Khê vào nghỉ ngơi đi, để mẹ cùng cha con nói chuyện một chút.” Khương Tuyết Nhu ra lệnh cho Lãnh Lãnh.

Nhưng lại không biết rằng câu nói “cha của con” đã khiến Hoắc Anh Tuấn nhếch lên đôi môi mỏng, trong lòng quả thực ngọt giống như ăn mật.

“Ồ, được rồi, mẹ lên nhanh đi.” Lãnh Lãnh kéo Tiểu Khê rời đi.

Ngay khi Khương Tuyết Nhu vừa quay đầu, liền nhìn thấy đôi mắt đen của Hoắc Anh Tuấn đang dịu dàng nhìn cô dưới ánh trăng, trong mắt hiện lên đầy ý cười.

Đầu cô tê dại, sao cô lại cảm thấy Hoắc Anh Tuấn đột ngột thay đổi giống như một người khác.

“Hôm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô rất rất tò mò, “Lương Duy Phong, Mạnh Quốc Xuyên bọn họ…”

“Tất cả đều bị bắt.”

Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng nói: “Sau này sẽ không có bất kỳ ai có thể gây khó dễ cho em hay làm làm tổn thương em nữa. Cuộc hôn nhân của em với Lương Duy Phong, khi Lương Duy Phong biến mất thì em hoàn toàn được giải thoát.”

Đôi môi hồng của Khương Tuyết Nhu khẽ mở, khuôn mặt nhỏ xinh hiện lên vẻ khó hiểu.

Đôi khi cô cho rằng Lương Duy Phong là một Tiểu Cường đánh không chết, mỗi khi nghĩ đến  anh ấy lâm vào tình cảnh tuyệt vọng thì anh ấy lại giở ra những phương pháp đáng sợ hơn, “Thật sao?”

“Ừm, đêm nay Mạnh Quốc Xuyên và Lương Duy Phong tạo phản, trước đây bọn họ đã lôi kéo rất nhiều chính khách ở Kinh Đô, tưởng hôm nay sẽ tuyệt đối thành công, không ngờ Tống Nguyên ở bên kia đã sớm huy động lực lượng quân đội điều tới….”

“Nhiều người vào Kinh Đô như vậy? Mạnh Quốc Xuyên không có phát giác sao?” Khương Tuyết Nhu thắc mắc.

“Vì cứu được Thương Mỗ và cho Khương Tụng biết được sự thật, Khương Tụng đã kịp thời lấy lại cổ phần của Hoắc Thị, hoàn toàn cắt đứt sự phát triển của tập đoàn Kim Duệ ở nước ngoài. Mạnh Quốc Xuyên có nguồn lực là do ông ấy có cổ phần trong tập đoàn Kim Duệ, còn có Lương Duy Phong là người hậu thuẫn về mặt tài chính. Nhưng một khi Lương Duy Phong trong tay không còn tập đoàn Kim Duệ và Hoắc Thị thì anh ta cũng không còn gì. Cho nên ở Kinh Đô Mạnh Quốc Xuyên không có nhiều nguồn tài chính, đám người kia chỉ có tiền tài mới có thể làm cho bọn họ lung lay, còn không có tiền thì những người kia khó mà giúp Mạnh gia được.”

Khương Tuyết Nhu đã hiểu.

Cô phải thở dài với lòng tham của mấy người trên đời này.