Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1947




Chương 1947

Nhiều người tái mặt, trước đó có nhiều người đã phản bội Tống Nguyên, thậm chí còn gọi Mạnh Quốc Xuyên là tổng thống, cũng coi như là đã âm mưu tạo phản.

Những người này hiện đang bị nỗi sợ hãi và hoảng sợ bao trùm, thậm chí có không ít người hối hận phát điên.

Tong đó có một tên nghị viên họ Kỷ vội vàng cười nói: “Tống tổng thống là người khôn ngoan, sáng suốt, thật ra tôi đã sớm biết tổng thống đã có sự an bài khác rồi. Quả nhiên, không ai có bản lĩnh hơn ngài, Nguyệt Hàn vẫn cần ngài đứng đầu để dẫn dắt đi cao hơn, xa hơn. Mạnh Quốc Xuyên chính là tìm đường chết, anh ấy làm sao có thể so sánh với ngài.”

Tống Nguyên cười nhẹ lên tiếng, “Kỷ nghị viên, anh đúng là người mượn gió bẻ măng, ngược lại còn làm bộ, nhưng tôi nhớ không nhầm là anh vừa gọi Mạnh Quốc Xuyên là Mạnh tổng thống, đã gọi anh ấy là tổng thống thì một lúc không thể hầu hai chủ, đưa đi.”

Ngay khi vừa vẫy tay, Kỷ nghị viên đã bị kéo xuống dưới.

“Tổng thống, xin tha mạng, tôi đã sai, tôi sẽ không bao giờ dám làm như vậy nữa.”

Tiếng van xin đầy thảm thiết của ông vang vọng trong sảnh tiệc, khiến tất cả mọi người đều tê dại và cũng không dám mở miệng nói nữa, kẻo lại là người tiếp theo bị kéo xuống.

Đương nhiên, lúc này người sợ hãi nhất chính là Lương Duy Phong và người nhà họ Mạnh, đặc biệt là Mạnh Tử Hàm, cả người ăn mặc chỉnh tề, mặt của cô giờ phút này đều bị nỗi sợ hãi bao phủ, thậm chí  gần như muốn sụp đổ.

Rõ ràng lúc trước cô chuẩn bị được làm công chúa, Hoắc Anh Tuấn trước mặt cô thì khúm núm những sao mọi chuyện lại đột ngột thay đổi như vậy.

“Tại sao lại như thế này.” Cô gào lên, “Cha, tại sao lại như thế này, không phải cha đã nói sẽ thành công sao.”

Mạnh Quốc Xuyên không nói, chỉ là nhìn về phía tên sĩ quan áo xanh lam kia, “Chỉ cần anh trung thành với tôi, tôi có thể cho anh tiền, anh tuỳ ý đưa ra cái giá.”

Viên sĩ quan áo xanh lam vẫn vô cảm.

Hoắc Anh Tuấn không dùng súng chống lại Mạnh Tử Hàm nữa mà đẩy mạnh cô xuống đất, dửng dưng nói: “Dù ông có tiêu bao nhiêu tiền cũng vô dụng, và ông có chắc là mình vẫn còn nhiều tiền như vậy không?”

“Đương nhiên là có.” Mạnh Quốc Xuyên nắm lấy Lương Duy Phong bên cạnh, “Anh ấy là người giàu nhất Nguyệt Hàn, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.”

“Không sai.”Lương Duy Phong nghiến răng nghiến lợi, bây giờ anh phải dùng bất kỳ mọi cách để anh được toàn thây bước ra khỏi đây,

Ngừng một chút, Lương Duy Phong đột nhiên cười với Tống Nguyên nói: “Tống tổng thống, lúc trước tôi bị Mạnh Quốc Xuyên lừa rồi, từ nay về sau tôi sẽ trung thành với anh. Chỉ cần ngài nói một câu thì mỗi năm tôi có thể đóng trước thuế hàng trăm tỷ. Với lại có tôi ở đây, giới kinh doanh làm hậu thuẫn thì vị trí của ngài sẽ càng vững chắc hơn, ngài hãy nhìn xem, tôi với Hoắc Anh Tuấn là ai có bản lĩnh hơn.”

“Lương Duy Phong, anh dám phản bội tôi.” Mạnh Quốc Xuyên không dám tin, một đấm uy quyền đánh anh.

Lương Duy Phong lập tức tránh ra, đẩy Mạnh Quốc Xuyên ngã xuống đất, “Mạnh Quốc Xuyên, ai bảo ông không có bản lĩnh, ông cũng không có cái phận này, ông so với tổng thống là còn kém quá xa.”