Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1941




Chương 1941

“Chú….” Tống Dung Đức lộ ra vẻ rất tức giận.

“Nhanh lên.” Tống Nguyên thấp giọng cảnh cáo.

Tống Dung Đức nghiến răng, nhỏ giọng nói: “Chú Mạnh, Lương tổng, tôi xin lỗi.”

“Không sao đâu, người trẻ tuổi, ghen tị người khác là chuyện bình thường, nhưng Dung Đức, đừng luôn nghĩ đến việc dựa dẫm vào gia đình, mà hãy tự mình cố gắng làm việc.” Mạnh Quốc Xuyên cười, “Đúng rồi, không phải anh quen biết với Hoắc Anh Tuấn sao? Hôm nay Hoắc Anh Tuấn cũng có đến đây, đứa nhỏ này thật khách sáo, chấp nhận làm con chó của Mạnh gia chúng tôi, tôi có khuyên nhủ thế nào cũng không chịu, thật là hết cách rồi.”

Ngay khi lời này nói ra, những người xung quanh đều rất nóng lòng, nôn nao quan sát.

“Cái gì, không thể nào.” Một phú ông họ Kỷ nói, “Anh ấy là ai, Hoắc Thiếu, nguyên là người giàu nhất Nguyệt Hàn, làm người tốt không muốn lại đi làm con chó cho Mạnh gia.”

“Đúng vậy, Hoắc gia không còn như trước nữa, đã xuống dốc đến mức này sao.”

“Các người nhìn anh ấy đứng sau Mạnh Tử Hàm không nói gì, chẳng phải điều đó là đúng sao?”

“Chẳng phải mấy ngày trước nghe nói anh ấy đang theo đuổi Mạnh Tử Hàm.”

“Này, Mạnh Tử Hàm thế nào mà lại để ý đến anh ấy, hẳn là chỉ để chơi vui.”

Đã có rất nhiều cuộc bàn luận ầm ĩ.

Hoắc Anh Tuấn từ đầu đến cuối chỉ biết cúi đầu, Mạnh Tử Hàm nhìn lại anh ấy, sau khi khinh thường vài phần thì trong lòng dâng lên một chút đắc ý.

Tống Dung Đức tức giận sắc mặt tức tái xanh, hai quai hàm bị cắn chặt.

“Câm miệng lại.” Anh ấy xông lên nói với người bên cạnh, “Hoắc Anh Tuấn là anh em của tôi, hãy giữ cái miệng cho sạch sẽ.”

“Không được rồi,” Lương Duy Phong cười, “anh ta sắp làm chó rồi, anh làm anh em với anh ta chẳng phải là…..”

“Làm càn.” Tống Nguyên lạnh lùng ngắt lời, sự  tức giận từ trên người tỏa ra khiến ai cũng phải rùng mình.

Nhưng Lương Duy Phong và Mạnh Quốc Xuyên không thèm để ý.

“Tổng thống, Lương tổng là bạn của tôi, anh mắng anh ấy như vậy là không được rồi.” Mạnh Quốc Xuyên cười nửa miệng, trong giọng điệu có chút cảnh cáo.

Mọi người kinh ngạc nhìn Mạnh Quốc Xuyên, nhưng nghĩ đến tình hình Kinh Đô vừa rồi, người thông minh thì nên ngậm miệng.

Nếu cá lớn đánh nhau thì tôm tép nên ngậm miệng lại.

“Mạnh bộ trưởng, anh ấy chỉ là một thương nhân, tôi còn không có tư cách khiển trách anh ấy sao?” Tống tổng thống lộ vẻ mặt trống rỗng nói.

Lương Duy Phong cười nói: “Tôi không có ý xúc phạm Tống Thiếu, chính anh ta đã nói Hoắc Anh Tuấn là anh em của anh ta.”

“Đúng vậy, chính anh ta không tự trọng thì trách ai.” Mạnh Quốc Xuyên móc ngón tay với Hoắc Anh Tuấn, “Giày của tôi bẩn, đến liếm sạch sẽ.”

Mọi người đều nhìn Hoắc Anh Tuấn với vẻ kinh ngạc.