Chương 1897
Cô biết Hoắc Anh Tuấn không phải như xưa, cộng thêm chứng mất trí nhớ, muốn lấy lòng cô mà nịnh nọt cô là chuyện bình thường.
Nếu là người khác cô có lẽ không coi trọng nhưng Hoắc Anh Tuấn thì khác, dù cạo trọc đầu nhưng trông anh mạnh mẽ và điển trai hơn hẳn.
Tất nhiên, dù anh ấy không xứng với bản thân cô bây giờ, nhưng phụ nữ như cô, không ngại có được nó, sở hữu nó.
Thực chất bên trong, phụ nữ cùng đàn ông giống nhau, không chiếm được mãi mãi cũng là thấy sẽ tiếc nuối.
“Này, so với trước kia thật sự rất khác. Trước kia anh đối với tôi lạnh nhạt.” Mạnh Tử Hàm cố ý nói.
“Tôi trước kia ….thật sự không quá thông minh.” Hoắc Anh Tuấn nhìn làn váy trên cửa sổ không cam tâm, “ Cô thích thì tôi đưa cho.”
“Anh không sợ Khương Tuyết Nhu biết sao?” Mạnh Tử Hàm nhếch môi đỏ mọng.
“Tôi với cô ấy đã kết thúc rồi.” Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt nói.
“…Được rồi, tôi không cần váy.” Mạnh Tử Hàm nhướng mày, đầy ẩn ý nói: “Có nhiều thứ, vừa rồi để ý, nhưng bây giờ đột nhiên lại cảm thấy nó không xứng với tôi.”
“Vậy thì, tôi không làm phiền Mạnh tiểu thư nữa,” Hoắc Anh Tuấn rõ ràng lưu loát quay người đi.
Mạnh Tử Hàm nhìn bóng lưng cao lớn quý phái của anh, không cam lòng nghiến răng nghiến lợi, “Hoắc Anh Tuấn, anh nghĩ sao chỉ sau ba ngày vào công ty đã bị đuổi ra khỏi công ty, nhất thời cả Kinh Đô bàn luận xôn xao. Anh trở thành một trò cười.”
“Cho nên…” Hoắc Anh Tuấn nửa mặt, khuôn mặt tuấn tú vẫn lãnh đạm.
“Chỉ cần anh làm tôi hài lòng, sau này tự nhiên không ai dám coi thường. Ba tôi hiện tại là bộ trưởng, được tổng thống đề cao. Có thể nói ở Nguyệt Hàn, dưới một người, trên vạn người. ”Mạnh Tử Hàm mang theo vài phần tự đắc nói.
“Thật thú vị.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu, từng bước đi về phía cô, khóe miệng nở một nụ cười quyến rũ.
Mạnh Tử Hàm nhìn thấy anh, tim cô đập nhanh hơn, cho đến khi anh vây lấy cô giữa tủ kính trưng bày, một tay bên trên chống tại cô với tủ kính, và khuôn mặt tuấn tú của anh nhìn xuống cô với vẻ quyến rũ đến nghẹt thở.
“Vậy thì cô nói cho tôi biết, làm sao để cô vừa lòng?” Hoắc Anh Tuấn véo nhẹ cằm cô.
Mạnh Tử Hàm nhìn đôi mắt đen láy của anh, tim đập như điện giật.
Ai nói anh ta trở thành một kẻ ngốc?
Kẻ ngốc có thể quyến rũ đến như vậy sao.
Mạnh Tử Hàm phát hiện những người đàn ông vây quanh theo đuổi cô, so với người đàn ông độc đoán và quyến rũ trước mặt cô, họ vô tình trở thành một kẻ cặn bã.
“Vậy… Vậy anh cùng tôi đi ăn cơm…”
“..Được…”
Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn khẽ nhúc nhích, trong đôi mắt vô hình lóe lên một tia sáng mờ ảo.
…
Ở biệt thự Hoắc Thị.
Khương Tuyết Nhu lái xe đi vào, Tần Di bước ra ngoài, “Khương tiểu thư, cô từ Diệp gia về rồi.”
“Ừm.”
Khương Tuyết Nhu liếc nhìn bãi đậu xe, lúc ở biệt thự Diệp gia, cô nhận được điện thoại của Lâm Minh Kiều, nói là sáng nay Hoắc Anh Tuấn bị Hoắc Thị đuổi ra khỏi cửa, Hoắc Thị cũng bị đổi thành tập đoàn Thái Nhân.