Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1854




Chương 1854

Vừa trở về phòng liền nghe thấy Hoắc Anh Tuấn cùng Hiểu Khê và Hiểu Lãnh khoe khoang, “Chỉ là kiến thức như vậy, tất cả đều quá đơn giản, hai người … thật quá ngây thơ, chỉ  cần cộng, trừ, nhân, chia là được rồi.” Tôi học hết trong hai phút. Lần sau đừng nói là quen biết tôi làm mất mặt tôi…”

Hiểu Khê vẫn tốt, dù sao da mặt dày cũng không sao.

Hiểu Lãnh thì khác, Khương Tuyết Nhu băn khoăn không biết có nên ném cuốn sách giáo khoa của mình lên mặt Hoắc Anh Tuấn hay không.

“Được rồi, cháu còn không biết xấu hổ lên mặt với Hiểu Lãnh và Hiểu Khê.” Khương Tuyết Nhu lườm anh một cái. “Kiến thức trước kia cháu cũng đã biết. Khi thầy giáo dạy cho cháu, cháu cảm thấy có ấn tượng, cho nên học nhanh hơn những người khác.”

“Đúng vậy, không biết có cái gì tốt như vậy.” Hiểu Khê trợn tròn mắt, “Anh già rồi không biết xấu hổ, so với ai không so, so với chúng ta con nít 3 tuổi. Cũng không biết ai hôm qua còn gọi chúng ta là chị, anh đâu, thật không biết xấu hổ.”

“Cô ….” Khuôn mặt tức giận của Hoắc Anh Tuấn đỏ bừng, “Tôi mới không biết xấu hổ, không già.”

“Anh chính là ông già, anh không biết xấu hổ.” Hiểu Khê làm cái mặt quỷ.

Hoắc Anh Tuấn suýt nữa đã khóc, nhưng nghĩ đến tuổi thật của mình, anh lại tuyệt vọng kìm lại.

Hiểu Lãnh thấy cảnh này nhếch mép cười.

“Thật quá đáng, ba người bắt nạt một mình tôi.” Hoắc Anh Tuấn phồng má tức giận, vẻ mặt cực kỳ khó coi mà tuyệt vọng.

“À quên đi, không quan tâm đến chuyện đó với anh.” Hiểu Khê mềm lòng, quay đầu đọc sách tranh.

Vào ban đêm, khi Hiểu Khê và Hiểu Lãnh đã ngủ say, Hoắc Anh Tuấn len lén ghé vào tai Khương Tuyết Nhu nhẹ giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Tôi yêu em”.( haha anh đã biết yêu là gì sao)

Giọng nói của anh quá hay, nên trong màn đêm u tịch, Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy tim mình lỡ nhịp.

Cô nhìn lại, con ngươi đen trên khuôn mặt thanh tú của người đàn ông được ánh trăng chiếu rọi, bên trong dường như có một tia sáng lay động lòng người.

“Hôm nay tôi mới học được.” Hoắc Anh Tuấn nhìn cô, hơi ngại ngùng nói.( từ đây đổi xưng hô nha mọi người, dì-cháu quài mệt muốn sảng, đổi thành tôi-cô, tôi-anh nha, chừng nào anh Tuấn tỉnh hẳn thì lại anh-em và phát cơm chó thật nhiều)

“Ừm, tôi rất thích.”

Khương Tuyết Nhu quay đầu, vùi mặt vào trong vòng tay anh.

Ngay cả khi anh ấy không biết ý nghĩa thực sự của câu đó, cô vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.

Còn về việc sau này anh ấy có yêu người khác hay không thì đó cũng là chuyện của tương lai.

Cô hiện tại không muốn lo lắng về được mất như vậy.

Hơn nữa, cô ấy tin rằng một người phụ nữ quyến rũ như cô có thể khiến anh ấy yêu ngay lần đầu tiên, rồi sẽ có lần thứ hai.

Ngày hôm sau.

Sau khi Hoắc Anh Tuấn tỉnh lại, Khương Tuyết Nhu bắt anh thay một bộ đồ đen.

Sau khi mặc vào, Khương Tuyết Nhu nhìn từ trên xuống dưới.