Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 184: Cô chính là người nhà họ khương






Khương Tuyết Nhu vừa muốn lên tiếng từ chối, anh đã ngắt lời cô: “Các thủ tục tại bệnh viện rất phức tạp, một người không thể lo liệu hết nhiều việc như vậy. Hơn nữa em đã gọi anh một tiếng anh trai rồi, chuyện của em gái anh không thể mặc kệ được. Vả lại, bây giờ cũng không phải lúc để em giữ khoảng cách với anh”

Khương Tuyết Nhu lúc này rất lo lắng, cũng không muốn từ chối anh thêm nữa..

Hai người vừa đến bệnh viện sau, có người kêu lên từ cửa phòng cấp cứu cửa: “Ai là người nhà của cô họ Vương, mau tới đây. Thanh toán tiền thuốc rồi nhận thuốc cho bệnh nhân”

“Là tôi, là tôi” Khương Tuyết Nhu vội vàng chạy tới: “Bác sĩ, dì ấy thế nào rồi?” | “Thiếu máu lên não cấp tính, cần lập tức làm phẫu thuật. Cô mau đi thanh toán đi” Bác sĩ đưa vào tay cô một tờ giấy.

Khương Tuyết Nhu vội vàng chạy xuống dưới để thanh toán viện phí, tới khi lên thì dì Vương đã được phẫu thuật rồi..


| "Anh có quen giám đốc của bệnh viện này, anh vừa mới gọi cho ông ấy, nhờ yêu cầu làm phẫu thuật trước” Lương Duy Phong giải thích với cô.

“Cảm ơn anh” Khương Tuyết Nhu thực cảm động.

Sau ba tiếng đồng hồ, cuộc giải phẫu kết thúc, dì Vương được đẩy ra từ phòng phẫu thuật. Khương Tuyết Nhu nhìn thấy dáng vẻ của bà lúc này, thiếu chút nữa nhận không ra.

Trước kia dù Vương khi còn ở bên cạnh bà nội, sắc mặt mượt mà xinh đẹp. Nhưng hiện tại hoàn toàn giống như đã biến thành một người khác. Không chỉ mái tóc đã bạc trắng, mà ngay cả sắc mặt cũng hốc hác và xuống såc.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong thời gian này.

Năm giờ chiều, dì Vương tỉnh dậy, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Khương Tuyết Nhu đã lập tức khiến bà rơi lệ không ngớt: “Cô chủ, không ngờ tôi lại có ngày được gặp lại cô”.

“Dì đừng gọi tôi là cô chủ nữa, tôi hiện tại đã không còn là cô chủ của dì nữa rồi” Khương Tuyết Nhu cười khổ. “Không, không, cô vĩnh viễn đều là.”

“Dì Vương, dì đừng nói nữa. Tôi đã biết hết rồi, tôi căn bản không phải người nhà họ Khương. Tôi là được Vợ chồng Khương Thái Vũ nhận về nuôi. Dì đã bên cạnh bà nội nhiều năm như vậy, chắc chắn dì cũng biết”

“Ai đã nói với cô điều này?” Dì Vương kích động nói: “Cô chính là người nhà họ Khương”


Khương Tuyết Nhu thoáng sửng sốt: “Chính Khương Kiều Nhân nói, hơn nữa những việc vợ chồng Khương Thái Vũ từng làm với tôi, tôi không tin đó là việc mà bố mẹ sẽ làm với đứa con gái do chính họ sinh ra” 

“Thật đáng thương cho cô. Một nhà ba người bọn họ đều là lòng lang dạ sói” Dì Vương tức giận khiến bản thân. không ngừng ho khan: “Bọn họ tự đuổi tôi đi còn chưa tính, vậy mà còn nói với cô những lời như vậy sao. Bọn họ chẳng lẽ đã quên bọn họ từng hứa với ông chủ và bà chủ những gì rồi sao?”.

Vợ chồng làm những cái đó sự ta không tin là sẽ đối thân sinh nữ nhi làm”.

“Dì Vương, dì là bị bọn họ đuổi đi sao?” Khương Tuyết Nhu kinh ngạc cực kỳ: “Nhưng tôi nghe bọn họ có ý nói vì gì ghét bỏ bà nội đã bị liệt nên mới cố tình rời đi”.

“Bà chủ đối với tôi chính là ân nhân cả đời, bà ấy đã cưu mang tôi cả đời, làm sao tôi có thể bỏ bà ấy trong lúc khó khăn nhất cơ chứ?”

Đôi mắt dì Vương đã đỏ hoe, khó nhọc nói: “Cô chủ, cô thực sự không phải con gái ruột của Khương Thái Vũ. Mẹ ruột của cô Khương Thanh Thư, là cô cả của cô đấy. Năm đó bà ấy chưa kết hôn đã có thai, ông bà của cô sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ mất mặt, lại còn khiến bà ấy không thể kết hôn được nên đã đem cô giao cho bác ruột của cô là Khương Thái Vũ nuôi nấng”.

Khương Tuyết Nhu lúc này đầu óc đều hoảng loạn.

Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới mẹ ruột của cô lại là người cô Khương Thanh Thư. Bảo sảo mỗi năm tới dịp | lễ thanh minh, ông bà đều đưa cô tới bái tế bà ấy. Lại càng không khó giải thích vì sao cô lại giống bà ấy đến vậy.

“Sau khi hạ sinh có không lâu, mẹ cô đi Mỹ công tác, cuối cùng lại bị mất tích trong một cơn bão” Dì Vương. nghẹn ngào nói: “Trận bão đó thực sự quá lớn, đã khiến mười mấy người mất mạng, ngay cả thi thể... cũng không tìm lại được”.


| Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn đến không thể thở được. Lương Duy Phong ở bên cạnh cô, nghe xong cũng đau lòng vỗ vỗ bả vai cô. Quay lại web truyện t a m l i n h nhé!

Dì Vương nói tiếp: “Mẹ cô tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng rất lợi hại. Hiện giờ tập đoàn Hồng Nhân xếp hạng 500 toàn thế giới chính là do bà ấy một tay sáng lập”. | Khương Tuyết Nhu kinh ngạc: “Hồng Nhân là do mẹ tôi sáng lập?”

Trong đầu cô dường như nghĩ ra được điều gì: “Chẳng trách Khương Thái Vũ lại có thể là đại cổ đông của Hồng Nhân”

“Cái gì, Khương Thái Vũ trở thành đại cổ đông sao?” Tim dì Vương lại càng đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập: “Có phải bà của cô đã..”.

“Bà đã qua đời mấy hôm trước rồi”. Dì Vương trợn tròn mắt, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, nước mắt rơi xuống không ngừng.

Bà chua xót nói: “Bà của cô sao có thể qua đời nhanh như vậy. Cái chết của bà ấy chắc hẳn không phải là tự nhiên. Tuyết Nhu, có lẽ cô không biết, sau khi mẹ cô qua đời, ông bà cô vẫn luôn bí mật kiểm soát Hồng Nhân, nhờ đó vợ chồng Khương thái Vũ mới đối xử tốt với cô. Bà cô đã lập di chúc, sau khi bà qua đời, cổ phần của Hồng Nhân sẽ chia cho cô và Khương Thái Vũ mỗi người 30%”