Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1809




Chương 1809

“Sắp xếp cho một ít vệ sĩ bị thương đưa về Vịnh Niah điều trị.” Thương Dục Thiên thu xếp với tên trợ lý trước mặt, “Tiện thể đưa cái này trở lại bệnh viện của chúng ta kiểm tra quan hệ ADN, làm nhanh chóng.”

Trợ lý sửng sốt, nhanh chóng nhận láy tóc, “Đây là.”

“Phu nhân và Tiểu Khê.” Thương Dục Thiên nhẹ giọng nói, “Bệnh viện Nguyệt Hàn làm xét nghiệm quan hệ ADN, tôi không yên tâm.”

Trợ lý đã hiểu rõ.

Mặc dù Thương tiên sinh có chút tin tưởng vào Khương Tuyết Nhu, nhưng cũng phải đề phòng.

Rốt cuộc là không ai biết được sau khi đến Nguyệt Hàn, bản chất của Khương Kiều Nhân lại ác độc đến như vậy.

“Bây giờ hãy trở về biệt thự, tôi muốn thẩm vấn Khương Kiều Nhân.” Mặt Thương Dục Thiên lạnh xuống gần như hàn băng.

Ông chưa bao giờ bị người phụ nữ nào qua mặt như thế này trong đời.

Vốn tưởng rằng Khương Kiều Nhân chỉ ham tiền, tham lam, giả tạo nhưng không ngờ Khương Kiều Nhân lại dám hạ độc Khương Tụng.

Hiện tại ông ấy nóng lòng muốn lột da Khương Kiều Nhân.

Nhưng trước đó, ông ấy phải tìm hiểu vì sao Khương Kiều Nhân lại cho Khương Tụng uống thuốc đó.

Ông nhớ rõ Khương Tụng vẫn luôn đối tốt với cô ta, có lẽ Khương Tụng cũng biết Khương Kiều Nhân là người thủ đoạn nhưng Khương Tụng nghĩ rằng cô ta là con gái mình, bà ấy muốn bù đắp nên không hơn thua gì với Khương Kiều Nhân. Cô ta có phải bí hóa hóa liều mà hạ độc không?.

Xe nhanh chóng đến biệt thự.

Vừa bước xuống xe, ông chợt nhận thấy sân trước không có mấy bảo vệ.

“Thương tiên sinh, không, không ổn rồi.” Quản gia chạy tới, vẻ mặt lúng túng nói: “chuyện là… Khương Kiều Nhân rơi xuống lầu rồi.”

Thương Dục Thiên kinh ngạc ngẩn ra hỏi quản gia,  “Làm sao có chuyện này, cô ta còn sống không?”

“Chết rồi.” Quản gia run rẩy nói, “ Ngài bảo chúng tôi nhốt cô ta lại, chúng tôi đã đưa cô ta lên lầu ba khóa chặt cửa. Chắc là lúc cô ta muốn trốn qua cửa sổ, không cẩn thận trượt chân ngã vào sàn bê tông, đầu cắm xuống đất, hộp sọ bị vỡ.”

“Phế vật.”

Thương Dục Thiên tức giận chửi bới, lập tức sải bước đi tới.

Một nhóm cảnh vệ  bao vây khoảng đất trống ở sân sau.

Sát bên kia góc tường thi thể Khương Kiều Nhân được tủ kín bởi miếng vải trắng.

Nhìn thấy Thương Dục Thiên đi tới, nhóm thị vệ lập tức tránh sang một bên.

Thương Dục Thiên đi qua vén miếng vải trắng lên nhìn, vừa thấy Khương Kiều Nhân như vậy, ông tức giận cười ngay tại chỗ.

Tôi kêu các anh giam cô ta, giám sát cô ta, giờ thì cô ta như thế này.” Thương Dục Thiên quét ánh mắt lạnh như băng về phía nhóm cảnh vệ.

Mỗi thị vệ này đều là người rất tinh anh, nhưng khi đối mặt với thân hình hai thước của Thương Dục Thiên, bọn họ vẫn cảm thấy áp lực.

Cuối cùng, một trưởng nhóm bước ra, “Vâng … Tôi xin lỗi, chúng tôi muốn niêm phong cửa sổ, nhưng không có tấm bảng nào có thể niêm phong. Trong biệt thự vào ban đêm nó rất tối và những bức tường rất cao, có cảnh vệ ở dưới tôi nghĩ cô ta không thể thoát ra ngoài được nên định sáng mai sẽ niêm phong nó lại, chúng tôi không nghĩ cô ta sẽ trốn thoát.”