Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1771




Chương 1771

“Nhưng các vị trưởng bối lại không có chút nào cảm thấy xấu hổ.” Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tuyết Nhu tràn đầy tức giận. “Hiện tại tôi không có tâm trạng muốn cãi nhau với bà, tôi chỉ muốn hỏi là đã gọi cảnh sát chưa, Hoắc Vân Dương đã về chưa, Lương Duy Phong đang ở đâu, Hoắc Anh Tuấn đã xảy ra chuyện gì?”

Cô ấy đưa ra rất nhiều câu hỏi, Cố Yến Quỳnh đột nhiên bị hỏi khó.

Vẫn là Hoắc Chân lúng túng nói: “Vân Dương đã trở về, đang trên đường đưa Hoắc Anh Tuấn đến bệnh viện thì quản gia gọi điện cho tôi nói rằng nó đã về. Quản gia hỏi nó, nó nói có người dẫn nó đi chơi trốn tìm, cái này…cũng không nên báo cảnh sát, dù sao thì nó cũng chỉ mất tích có một buổi chiều.”

Khương Tuyết Nhu hiểu rõ, Lương Duy Phong vừa rồi dùng một chút thủ đoạn để lừa gạt Hoắc Vân Dương, thời gian mất tích còn chưa tới 24 giờ, cảnh sát sẽ không thụ lý vụ án này. Cho nên lúc Hoắc Anh Tuấn xảy ra chuyện có lẽ Lương Duy Phong đã có mặt ở hiện trường.”

Hoắc Chân khó khăn mở miệng, không biết nên nói như thế nào.

Kiều Nhất thì thào: “Lúc Hoắc Thiếu gặp tai nạn, Lương Duy Phong đang ngắm trăng trên đỉnh tòa nhà, hai người còn chưa đụng mặt.”

Khương Tuyết Nhu có chút muốn phát điên, ” Vậy sao anh ấy lại xảy ra chuyện?”

Kiều Nhất cười khổ, “Lúc Hoắc Thiếu thực sự đến nhà cậu, anh ấy đoán chừng Hoắc Vân Dương có lẽ đã bị bắt cóc, nên lệnh cho tôi đưa người mai phục bên ngoài, anh ấy nói nếu trong vòng nửa giờ mà không thấy anh ấy thì tôi hãy xông vào đó. Lúc tôi xông vào, đèn trong phòng còn chưa bật, phát hiện Hoắc Thiếu nằm trên sàn, trên trán có vết máu, người thì đã bất tỉnh. Lúc trên đường đưa anh ấy đến bệnh viện tôi đã kiểm tra vết thương của anh ấy, trên người anh ấy không có vết tích đánh nhau, chỉ duy nhất có vết thương trên trán, hẳn cũng không nặng lắm.”

Khương Tuyết Nhu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy chuyện này có gì đó là lạ, “Trong nhà sao lại không có đèn?”

Kiều Nhất nhìn vợ chồng Hoắc Chân.

Hoắc Chân xấu hổ nói: “Tôi thật sự không rõ lắm, Lương Duy Phong cho chúng tôi ra ngoài rồi kéo hết rèm cửa lại. Bọn họ chỉ có hai người nên tôi nghĩ Hoắc Anh Tuấn đối phó với bọn họ chỉ là chuyện nhỏ.”

“Hai người?”

“Lương Duy Phong và nữ thư ký của anh ấy.” Cố Yến Quỳnh nói thêm, “Tuyết Nhu, cô đừng nói cho ông bà biết chuyện này, Hoắc Anh Tuấn cũng chỉ bị thương nhẹ. Ngày mai chúng tôi sẽ đưa Vân Dương xuất ngoại để chữa bệnh, sau này ân oán của các người chúng tôi sẽ không tham dự vào.”

Khương Tuyết Nhu tức giận.

Tuy rằng cô thừa nhận hai người này không có ân oán gì với Lương Duy Phong và một số chuyện quả thực là do chính cô và Hoắc Anh Tuấn gây ra.

Nhưng làm như vậy với Hoắc Anh Tuấn, thì cậu và mợ đúng là người quá ích kỷ.

“Cậu đưa Hoắc Vân Dương đi đi, tôi không muốn gặp cậu nữa, sau này các người qua đó cũng đừng liên lạc với Hoắc Anh Tuấn nữa.” Khương Tuyết Nhu lạnh lùng nói.

Cô không muốn Hoắc Anh Tuấn có quan hệ gì với hai người này, khi có chuyện tốt thì luôn dính lấy còn khi có chuyện xấu thì luôn bỏ trốn càng sớm càng tốt.

“Cô ….” Cố Yến Quỳnh nghe vậy cảm thấy khó chịu.

“Được, đi thôi, đi thôi.” Hoắc Chân níu lấy vợ mình, rốt cuộc chuyện này ông vẫn là người sai.

Lúc rời đi, Khương Tuyết Nhu còn nghe thấy giọng nói của Cố Yến Quỳnh từ hành lang truyền đến, “Chỉ là bị thương nhẹ ở trán thôi, sao cứ phải làm ầm ĩ lên.”

“Thật quá đáng.” Kiều Nhất tức giận siết chặt tay.