Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 167: Ngôi sao may mắn






“Phải, nhờ có anh, anh là ngôi sao may mắn của tôi, là đấng cứu thế của tôi” Khương Tuyết Nhu không muốn tranh cãi với một người đang bị thương.

Cô vừa dứt lời, Lương Duy Phong liền gửi tin nhắn zalo cho cô: “Tôi nghe Đường Hiếu nói trong lúc làm việc cô thiếu chút nữa đã gặp tai nạn. Cô ổn chứ, tôi có thể tới thăm cô chút không, tôi cảm thấy có chút lo lắng

Khương Tuyết Nhu trong lòng thở dài, Lương Duy Phong thực sự đối xử với cô rất tốt.

Chỉ tiếc là hiện tại cô không cần phải trả thù Lục Thanh Minh nữa, không cần phải lấy cậu của anh ta.

Cô nhắn tin trả lời: “Cảm ơn anh, chúng tôi không sao. Quá trình hoàn thiện biệt thự cũng sẽ không bị ảnh hưởng”


Tin nhắn của Lương Duy Phong: “Việc của biệt thự không cần gấp gáp, quan trọng là sự an toàn của cô”

“Em đang nói chuyện với ai vậy?” Hoắc Anh Tuấn tỏ vẻ không hài lòng.

“Minh Kiều” Khương Tuyết Nhu vội vàng bỏ điện thoại xuống, cô nói dối mà không đổi sắc mặt, tim cũng không hề đập loạn.

“Tôi còn tưởng em đang nói chuyện với mấy tay Lương Duy Phong, Lục Thanh Minh chứ. Tốt nhất đừng để tôi thấy em liên lạc zalo với bọn họ” Hoắc Anh Tuấn cảnh báo.

“... Anh đừng nghĩ nhiều”. Khương Tuyết Nhu có chút hoảng sợ, người đàn ông này không phải có mắt thần đấy chứ.

“Được rồi, mau lại đây, vết thương của tôi lại bắt đầu đau rồi.” Hoắc Anh Tuấn buồn bã liếc cô một cái.

Khương Tuyết Nhu không nói lên lời. Cho nên anh lại muốn cô chủ động hôn anh sao?

Vì sao người đàn ông này lại có thể thay đổi lớn như vậy? Lúc trước, chỉ cần chạm vào anh một chút là như thể cô sẽ cầm chắc cái chết.

Sau khi nằm viện một tuần, Hoắc Anh Tuấn được phép xuất viện. Quay lại ủng hộ Tamlinh347 nhé

Khương Tuyết Nhu vẫn luôn ở cùng anh suốt thời gian này, chuyện công việc đành phải gác lại.

Đường Hiếu cũng không trách cô. Dù sao thì cũng bởi vì công việc mà cô thiếu chút đã mất mạng. Anh chỉ quan tâm hỏi cô: “Dự án với Hồng Nhân lần này em còn muốn tiếp tục không? Hay là tôi sẽ đổi một kiến trúc sư khác”.


“Em muốn thử lại lần nữa. Nếu vẫn không được, anh có thể đổi người khác”.

Khương Tuyết Nhu vẫn cảm thấy luyến tiếc số tiền hoa hồng dự án. Trong khi cô còn đang suy nghĩ nên bắt đầu lại từ đầu, giám đốc Phương đã chủ động gọi cho cô: “Cô Khương, sự cổ mấy ngày trước thực sự xin lỗi cô. Mấy ngày nay tôi vẫn luôn xin ý kiến cấp trên, họ cũng gửi lời xin lỗi tới cô. Vì vậy dự án lần này, khấu hoàn thành thiết kế vẫn sẽ giao cho cô”.

Khương Tuyết Nhu có cảm giác như mình đã nghe lầm rồi, dường như trên một chặng đường dài toàn những chuyện xui xẻo, cuối cùng cô cũng gặp được may mắn.

“Có điều, chúng ta còn chưa bàn bạc ổn thỏa.."

“Dấu hiệu của Đường Hiếu đã có, nhưng tôi vẫn phải phiền cô phân tích kỹ càng tỉ mỉ bản thiết kế một chút. Việc này khá gấp, quản lý cấp cao muốn xem xét nó vào ngày kia”

Khương Tuyết Nhu lâm vào hoàn cảnh khó xử. Tòa nhà Hồng Nhân muốn bản thiết kế mười căn phòng có phong cách khác nhau, lại muốn hoàn thành trong hai ngày nữa, thực sự là quá gấp. Cô do dự một hồi, cuối cùng cũng gật đầu: “Cũng được, nhưng chúng ta nên ký hợp đồng trước.”

“Chiều nay mời cô tới công ty, chúng ta sẽ tiến hàng ký hợp đồng”

Trưa hôm đó, Khương Tuyết Nhu một lần nữa tới bộ phận bán hàng. Lần này, không cần chờ đợi lâu, rất nhanh đã ký xong hợp đồng với Hồng Nhân.

Buổi tối sau khi trở về biệt thự, nấu cơm và lau người cho Hoắc Anh Tuấn xong, cô vội vàng nói: “Tối nay tôi sẽ ở thư phòng suốt đêm hoàn thành bản vẽ, anh cứ đi ngủ trước, đừng để ý tới tôi”.

| Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, bản thân cũng hiểu rằng cô đang cố gắng làm việc chăm chỉ, dù anh không thích nhưng cũng không nói gì.


Chỉ có điều, tối hôm sau cô vẫn miệt mài làm việc tới quên cả ngủ, khiến anh tức giận. Anh quát lớn: “Khương Tuyết Nhu, em cũng thật kỳ lạ đấy. Thời gian trước em thức cả đêm chăm sóc tôi, không khi nào có thể ngủ ngon. Bây giờ về rồi em lại cũng không ngủ, em thực sự muốn đột tử vì kiệt sức, phải vậy không?”

“Chỉ cần qua nốt tối nay là xong rồi, tôi không sao”.

Khương Tuyết Nhu nhập một ngụm cà phê, trong lòng có chút cảm động. Đây là anh đang quan tâm tới cô phải không?”

Hoắc Anh Tuấn cất giọng ra lệnh: “Tôi không cần biết. Em lập tức về phòng ngủ cho tôi. Em có chết cũng không quan trọng, nhưng ai sẽ nấu cơm cho tôi đây? Nếu như vậy tôi làm sao có thể thắng kiện được?”

Rốt cuộc, sự quan tâm của anh là do cô tự ảo tưởng ra mà thôi.

Khương Tuyết Nhu cắn chặt răng, tức giận nói với anh: “Anh yên tâm đi, tôi đã nói sẽ nấu cơm cho anh, bất kể diêm vương tới lôi tôi đi, tôi cũng sẽ không đi đâu”

- ----------------------