Chương 1662
“Hoắc Thị sẽ không tồn tại được bao lâu, câu nói này nửa năm trước có người đã nói rồi nhưng chỉ trong vòng mấy tháng, Hoắc Thị đã trở nên mạnh mẽ.”
Khương Tuyết Nhu dừng lại, sau đó nói: “Ông là người đầu tư ngân hàng nước ngoài, nhưng theo điều tra của tôi, ngân hàng của ông ở Nguyệt Hàn không được phát triển cho lắm. Tôi nghe khẩu khí của Thương Mỗ, hình như anh ấy có ý định muốn mở ngân hàng ở Nguyệt Hàn, muốn lập được một số thành tích nhưng nói trắng ra là vẫn chưa làm quen được nơi này. Hoắc Thị là một tập đoàn đã có hơn trăm năm, Hoắc Anh Tuấn là người quyết đoán và có tầm nhìn xa, bây giờ trong tay Hoắc Anh Tuấn có rất nhiều nguồn tài nguyên của Nguyệt Hàn, nếu Hoắc Thị và Thương gia hợp tác thì sẽ thúc đẩy ngân hàng tại Nguyệt Hàn tăng mức thu nhập hàng năm lên 20% là không thành vấn đề.”
Thương Dục Thiên nghe xong liền cười nhạo, “Được rồi, nếu anh ấy có nhiều mối quan hệ và nguồn tài nguyên, vậy làm sao lại bị đánh bại thê thảm mà không có cách nào xoay sở. Tôi nói thẳng với cô là tôi có thể giúp anh ấy nhưng ở Nguyệt Hàn này những người có thân phận hiển hách có thể giúp tôi, tôi cần gì hợp tác với anh ấy chứ. ”
“Thương tổng, ông nói là có thể giúp anh ấy nhưng người kia có thân phận hiển hách có thể giúp ông, nhưng tôi rất tò mò, nếu Thương tổng mạnh như vậy, thế thì tại sao ngân hàng nước ngoài của ông ở Nguyệt Hàn đã thành lập được năm năm và thu nhập hàng năm không có tăng lên mà ngược lại là từ từ đi xuống.” Khương Tuyết Nhu không có lảng tránh mà nhìn thẳng ông.
Rõ ràng chỉ là một người phụ nữ nhưng cô ấy không có chút sợ hãi nào, ánh mắt như dao, như muốn cắt chia mọi thứ.
Lúc này, Thương Dục Thiên mới thật sự bắt đầu nghiêm túc nhìn người phụ nữ này, “Xem ra cô phải luyện tập rất nhiều. Đây là lời Thương Mỗ nói với cô sao?”
“Anh ấy không nói với tôi. Buổi sáng tôi đến ngân hàng là muốn đăng ký để vay một khoản tiền lớn. Tôi đã nói chuyện với chủ tịch ngân hàng và đã điều tra ra được một số thông tin hữu ích.”
Khương Tuyết Nhu thẳng thắn thú nhận, “Dù sao biết người biết ta mới có thể tiến bộ được. Nếu tôi không biết gì mà vội chạy đến đàm phán với ông, ông sẽ không cho tôi là kẻ điên nhưng ông chắc chắn sẽ xem thường tôi. Một người phụ nữ không biết xấu hổ, còn mơ tưởng rằng có thể lợi dụng sắc đẹp và tình bằng hữu không sâu đậm của con trai mình để thương lượng với ông.”
Thương Dục Thiên gương mặt tuấn tú, nhướng mày, “Thật thú vị.”
“Tôi không cần ông thấy ra được điều thú vị mà tôi muốn cho ông thấy khoản lợi ích này.”
Khương Tuyết Nhu nói, “Công ty của ông ở nước ngoài chắc là rất lớn, nhưng ở Nguyệt Hàn có thể là do không hiểu rõ lắm nhưng Nguyệt Hàn là một cái bánh gato lớn, nếu ông từ bỏ miếng bánh này, ông không tiếc sao?”
“Xem ra Khương tiểu thư thật vất vả.” Thương Dục Thiên kéo môi. “Giống như những gì cô nói, công ty của tôi ở nước ngoài rất lớn, ở đây tôi không cần phải tiếc nuối gì. Thành thật mà nói nếu không nghĩ đến nơi này là quê hương của mẹ Thương Mỗ thì tôi đã không để nó sang bên này phát triển.”
“Ông không tiếc, hay là … sợ thất bại.”
Khương Tuyết Nhu bạo dạn nói, vừa dứt lời, liền cảm thấy ánh mắt Thương Dục Thiên rơi vào trên người cô, lạnh như thấu xương của Hàn Băng.
Cô thực sự cảm nhận được sự nguy hiểm và áp lực mà trước đây cô chưa từng có.
“Cô muốn đối phó tôi bằng cách khích tướng.” Thương Dục Thiên lãnh đạm cười, đột nhiên cúi người, giọng điệu không tốt, “Nói thật, nếu cô ngủ với con trai tôi một đêm, tôi có thể xem xét lời đề nghị của cô.”
Khương Tuyết Nhu cau mày, “Xin lỗi, tôi đến đây là muốn thương lượng với ông chứ không phải cùng ông nói chuyện ngủ nghỉ, hình như ông đã nghe lầm rồi.”
“Người lầm chính là cô, hiện tại cô còn đang cầu xin tôi.” Thương Dục Thiên gương mặt không cảm xúc.
“Đúng, là tôi đang khẩn cầu nhưng tôi cũng có điểm giới hạn của mình, tiền mất có thể kiếm lại được nếu điểm giới hạn của mình cũng không có, điều đó mới chính là hết thuốc chữa.”