Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1611




Chương 1611

Lâm Minh Kiều kỳ quái nhìn bóng lưng của anh ta, sau đó nhìn về phía Nguyễn Nhan, buột miệng nói: “Nguyễn Nhan, Quý Thiếu sẽ không phải coi trọng cô đi.”

“Coi trọng?” Nguyễn Nhan cười nhạt, “Cô cũng quá coi trọng tôi rồi.”

Khương Tuyết Nhu cau mày đặt thuốc bổ cô mang lên bàn đầu giường. “Quý Tử Uyên là bạn bè thì được, nhưng là chồng hay bạn trai, tôi nghĩ ai yêu anh ta thì thiệt xui xẻo, anh ta sẽ không chung tình với bất kỳ người phụ nữ nào.”

Lâm Minh Kiều nói: “Nhưng không phải anh ta quyết định kết hôn với Thang Nhược Lan sao?”

“Cậu cho rằng… Thang Nhược Lan có thể quản được anh ta sao?” Khương Tuyết Nhu nhướng mày.

“Đừng lo, tôi chưa bao giờ có ý định với anh ta .” Nguyễn Nhan cười yếu ớt nhìn cô nói, “Tôi cũng hiểu được anh ta nhất thời chỉ quan tâm tôi, khi đạt được liền bỏ mặc chính là như vậy. Hơn nữa, tôi cũng không thích anh ta.”

“Đừng lo lắng tôi tin tưởng Nguyễn Nhan là người điềm đạm, trước đó lúc ăn cơm Quý Tử Uyên đã nhắm vào cô ấy, lúc đó tôi không hiểu, nhưng hiện tại tôi đã hiểu Quý Tử Uyên đây là không chiếm được trong lòng không thoải mái đi.” Lâm Minh Kiều cười tủm tỉm mà nói.

Nguyễn Nhan giật giật môi, đổi đề tài, “Không nghĩ tới các cô sẽ đến thăm tôi, kỳ thật tôi . . . .”

“Chẳng phải chúng ta là bạn sao?” Lâm Minh Kiều tôi không biết tại sao, lần đầu tiên gặp cô lúc đó đã cảm thấy rất thân thiết, cái gì mới quen đã thân, tôi cảm thấy đây chính là không sai, Quý Tử Uyên nói về cô không tốt, nhưng kết bạn là quyền của chính tôi, không ai hiểu rõ hơn chính bản thân tôi rằng người này có đáng để kết bạn hay không.”

“Cám ơn.” Nguyễn Nhan ánh mắt khẽ động.

Nếu ai có thể làm cho sinh mệnh thân cận, trước mắt chỉ có hai người này.

Cũng là bạn cũ của cô ấy.

“Nếu có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nhờ chúng tôi giúp đỡ.” Khương Tuyết Nhu cũng nói, “Hoắc Anh Tuấn là luật sư. Anh ấy có một người bạn mở văn phòng luật Sở sự vụ, nếu như vụ án này cần kháng án, tùy thời có thể tìm tôi.”

“Được.” Nguyễn Nhan mở miệng cuối cùng nói: “Thật ra, tôi không ngại nói cho hai người biết, vết thương của tôi là do chính mình cố ý đâm. Nguyễn Chí Quân người này luôn uy hiếp tôi hết lần này đến lần khác, tôi chịu không nổi nữa liền nghĩ ra biện pháp này.”

Cô nói xong bất lực nở nụ cười, “tôi không muốn lừa dối các cô, tôi cũng không phải là người tốt.”

Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều đồng thời kinh ngạc.

Nhưng chỉ được một lúc, ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ, Lâm Minh Kiều cười nói: “Không đúng, Tuyết Nhu và tôi ghét nhất  loại phụ nữ bạch ngọt ngốc nghếch thích giả bộ tử tế, và phụ nữ chỉ muốn độc ác. ”

“Nhưng lần sau không cần dùng loại thủ đoạn này hại đối phương một ngàn mà hại chính mình tám trăm. Có thể nhờ chúng tôi giúp đỡ.” Khương Tuyết Nhu nói.

“… Cám ơn.” Nguyễn Nhan nở một nụ cười ấm áp.

Tái sinh và sống lại, chỉ lần này, cô cảm thấy có một chút ấm áp.

… …

Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều ở trong phòng bệnh một tiếng rồi đứng dậy rời đi.

Sau khi đóng cửa phòng bệnh lại, Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Quý Tử Uyên từ đây đi tới.