Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1605




Chương 1605

“Cho nên. . . Tôi nói nhiều với ông như vậy, ông cho rằng tôi đang nói đùa à.” Nguyễn Nhan cười lạnh đi tới, Nguyễn Chí Quân sợ hãi không dám ở lại lâu, không đi thang máy mà hốt hoảng chạy xuống cầu thang.

Nguyễn Nhan quay người đi vào đóng sầm cửa lại, chẳng qua Quý Tử Uyên dùng tay chống lên cửa.

“Nguyễn Nhan, cô rất ngông cuồng.” Quý Tử Uyên quan sát người phụ nữ trước mặt, áo thun trắng, quần xám, tóc cột thành đuôi ngựa, nhưng anh sẽ không quên người phụ nữ này tàn nhẫn đến mức có thể đánh cha ruột, anh chưa gặp nhiều người phụ nữ như thế.

“Liên quan gì đến anh.” Nguyễn Nhan ngửa đầu, đôi mắt tràn đầy khinh thường.

Hiện tại tâm trạng của cô không tốt, nhất là đối mặt với người đã đưa mình vào tù.

Quý Tử Uyên thay đổi sắc mặt, con ngươi co lại: “Rất tốt, Nguyễn Nhan, từ xưa tới nay chưa có ai dám nói chuyện với tôi như vậy.”

“Hiện tại tâm trạng của tôi không tốt.” Nguyễn Nhan lạnh lùng nói.

Quý Tử Uyên sững sờ, giống như nghe thấy chuyện cười.

Không phải anh mới là người nên nói lời này sao, lần đầu tiên có một người phụ nữ dám nói như thế với anh.

“Cho nên anh cách tôi xa một chút.” Nguyễn Nhan nói tiếp.

“Nguyễn Nhan, cô muốn chết phải không.” Quý Tử Uyên tức đến ngứa răng: “Cô là nghệ sĩ của công ty tôi, cô lại đánh đập cha của mình thành như thế, cô cho rằng ông ta không đi báo cảnh sát sao, hay là cô nghĩ ông ta sẽ ngốc đến mức bị cô uy hiếp.”

“Tôi đương nhiên biết ông ta sẽ không bị uy hiếp.”

Nguyễn Nhan đi tới cầm lấy dao gọt trái cây trên bàn.

“Cô muốn làm gì.” Quý Tử Uyên nghĩ cô muốn gọt trái cây, không ngờ cô đeo bao tay rồi cầm dao đâm mạnh lên lưng của mình, máu tươi lập tức nhuộm đỏ cả lưng.

“Nguyễn Nhan, cô bị bệnh sao.” Quý Tử Uyên mở to mắt, tức giận hét lên.

Nguyễn Nhan không để ý tới anh, cô rút dao ra rồi tháo bao tay, sau đó cô cầm điện thoại gọi cho cảnh sát, yếu ớt nói: “Alo, xin chào, có người đâm tôi bị thương, tôi muốn báo cảnh sát.”

Quý Tử Uyên khiếp sợ nhìn cảnh này.

Đến khi Nguyễn Nhan đặt điện thoại xuống, anh lập tức hiểu được: “Nguyễn Nhan, người phụ nữ điên này.”

“Anh nói không sai, tôi là người phụ nữ điên.”

Nguyễn Nhan quay đầu, gương mặt dần dần trắng bệch: “Chỉ là tiền mà thôi, nhưng tôi không muốn cho ông ta tiền, vì sao chứ, ông ta chỉ sinh tôi ra nhưng không tốn một đồng nào nuôi tôi, khi còn bé ông ta trút giận lên người tôi và mẹ, muốn đánh thì đánh, sau này ông ta thấy tôi là người nổi tiếng nên chạy tới đòi tiền, chẳng những tôi phải nuôi ông ta mà còn nuôi cả con và vợ hiện tại của ông ta, hôm nay tôi phải giải quyết ông ta.”

Quý Tử Uyên có chút há miệng, lần đầu tiên anh nhìn thấy đáy mắt lạnh thấu xương và điên cuồng của một người phụ nữ: “Cô không sợ. . . Tôi nói ra sự thật sao.”

“Nếu Quý Tổng không muốn mất đi cây hái tiền này thì nên giữ yên lặng.” Nguyễn Nhan cười cười, sau đó ngất xỉu.

Chẳng qua cô không ngã xuống đất, Quý Tử Uyên vội vàng ôm lấy cô.

Người phụ nữ trong lòng nhỏ nhắn, sắc mặt tái nhợt giống như có thể chết bất cứ lúc nào.