Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1604




Chương 1604

“Nguyễn Nhan, mày điên rồi, mày giỏi thì chết giết tao đi, chỉ cần mày không giết chết tao thì tao nhất định sẽ nói chuyện này ra ngoài.” Nguyễn Chí Quân đau đớn nhăn mặt lại.

“Vậy ông đang ép tôi giết người sao?” Nguyễn Nhan nhíu mày, trong mắt đầy lạnh lùng và tàn nhẫn.

“Mày. . . Mày muốn làm cái gì?” Nguyễn Chí Quân có chút hoảng sợ: “Mày đừng làm bậy, tao nói cho mày biết dì của mày và Nguyễn Nham biết tao đến đây.”

“Nguyễn Chí Quân, có phải ông thấy tôi dễ bắt nạt đúng không, đáng tiếc, tôi không còn là Nguyễn Nhan trước kia nữa, trước kia ông có thể dễ dàng bắt nạt Nguyễn Nhan, bởi vì khi còn bé ông đánh cô ấy nên cô ấy sợ ông, nhưng tôi không sợ.” Nguyễn Nhan đứng lên, dùng chân giẫm lên đầu ngón tay của ông ta.

Nguyễn Chí Quân đau đớn kêu lên, Nguyễn Nhan cầm miếng vải chặn miệng ông ta lại.

“Con người đừng quá tham lam.”

Nguyễn Nhan cười lạnh: “Khi còn bé ông không muốn cho tôi tiền đi học, thậm chí ông không muốn gặp tôi, ông phản bội mẹ tôi, cưới người khác thì thôi đi, tôi vất vả leo lên vị trí ngày hôm nay, ông không ngừng uy hiếp tôi vì đứa con trai của mình, ông mua nhà mua xe mở công ty cho cậu ta cũng không thấy đủ, cả nhà các người giống như quỷ hút máu, đáng tiếc. . . .”

Đáng tiếc Nguyễn Nhan thật cũng sớm đã chết rồi, bây giờ cô là Nhạc Tiếu Nhi.

Nguyễn Nhan là cô gái hướng nội dễ mềm lòng, mặc dù cô nhập vào cơ thể Nguyễn Nhan nhưng ký ức của Nguyễn Nhan cũng nhập vào đầu Nhạc Tiếu Nhi.

Nhạc Tiếu Nhi là người từng chết đi một lần, cô không tốt ở trong tù, sau đó cô trải qua cuộc sống trong quặng mỏ.

Cô là người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, trái tim đã được mài giũa giống như sắt đá.

Nguyễn Nhan cúi người sờ vào túi quần của ông ta, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại, trên đó đang ghi âm.

Nguyễn Chí Quân thay đổi sắc mặt.

“Ông đúng là người cha tốt, ông gặp mặt tôi cũng phải ghi âm, ông muốn nắm lấy nhược điểm của tôi, lúc nào tôi không nghe lời ông thì sẽ dùng thứ này uy hiếp tôi đúng không.” Nguyễn Nhan lạnh lùng cười một tiếng, đá văng ông ta ra: “Tôi tịch thu điện thoại, chẳng qua tôi cảnh cáo ông, hôm nay tôi chỉ cho ông nếm thử mùi vị, sau này tôi sẽ không cho ông tiền nữa, nếu ông tái phạm thì tôi tuyệt đối sẽ làm cho đứa con trai quý báu kia của ông mất cánh tay và mất chân đấy, ông đừng có không tin, cút.”

Đáy mắt Nguyễn Chí Quân u ám, cúi đầu cẩn thận gật đầu, sau đó khập khiễng đi tới cửa.

Ông ta mở cửa ra thì nhìn thấy một bóng người cao lớn.

Người đàn ông tuấn tú nhã nhặn, toát ra vẻ cao quý, Nguyễn Chí Quân nhìn thấy anh thì đôi mắt sáng lên, lập tức nói: “Cậu này, cậu là người đàn ông của Nguyễn Nhan đúng không, tôi nói cho cậu biết người phụ nữ này quá ác độc, tôi là ba cô ta, cô ta lại bẻ gãy tay tôi, còn đánh tôi nữa.”

Quý Tử Uyên cúi đầu, đáy mắt sâu thẳm nhìn Nguyễn Chí Quân.

Trước đó, anh nhìn Nguyễn Chí Quân không hoàn chỉnh đi ra, trên mặt có vết thương, hai cánh tay rũ xuống hai bên, đôi tay đã tím xanh.

Đôi mắt đen của anh lóe lên ánh sáng.

“Xem ra ông không để trong lòng lời tôi nói nhỉ.” Nguyễn Nhan đi tới, khuôn mặt xinh đẹp cười lên nhưng làm cho người ta cảm thấy u ám và nguy hiểm.

Quý Tử Uyên lần đầu tiên thấy Nguyễn Nhan như thế: “Cô làm sao?”

“Đúng đúng, cô ta làm đấy.” Nguyễn Chí Quân run rẩy gật đầu: “Người phụ nữ này quá độc ác, tôi là cha ruột của cô ta, không phải tôi bị bệnh nên tìm cô ta xin tiền sao.”