Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1596




Chương 1596

“Nếu tôi đồng ý với anh thì lần trước ở văn phòng tôi sẽ không phản kháng.” Nguyễn Nhan lắc đầu: “Cậu Quý, thật ra. . . Trước kia anh và Tiếu Nhi từng có gì đó đúng không.”

Cả người Quý Tử Uyên cứng đờ.

Ba chữ Nhạc Tiếu Nhi giống như con dao đâm vào trái tim anh.

“Nhưng tôi nghe nói năm đó Tiếu Nhi bị bắt, anh đã tìm luật sư đưa cô ấy vào tù.”

Nhạc Tiếu Nhi đẩy tay của anh ra, ánh mắt lạnh lùng nói: “Tôi và Tiếu Nhi không liên lạc nhiều năm, nhưng tôi luôn nhớ kỹ ngoại hình của cô ấy, cô ấy là bạn của tôi lúc nhỏ, xin lỗi, tôi không thể ngủ với người đàn ông từng ngủ với bạn của mình được, tôi sẽ không thoải mái, tôi thà rằng không còn gì cả.”

“Huống chi. . . Tôi không muốn làm đồ chơi của đàn ông các anh.”

Nguyễn Nhan giơ tay tháo đồng hồ ra, bên trong là một vết dao sâu: “Anh nhìn thấy không, đây là một mối tình của tôi, người khác nói tôi thèm muốn thân phận của Bùi Mạc Thần, nhưng tôi từng yêu người này, anh ta không quan tâm tôi, tôi muốn tự sát nhưng không chết, ồ, kết quả anh ta châm chọc tôi nói cố ý tự sát để nhận sự đồng cảm của anh ta.”

Quý Tử Uyên mang theo kinh ngạc nhìn vết sẹo trên cổ tay của cô, rất sâu, anh không nghĩ vì sao một người tỉnh táo như cô lại tự sát.

Rốt cuộc cô đã yêu tên cặn bã Bùi Mạc Thần bao nhiêu chứ.

“Tôi không phải là Bùi Mạc Thần.” Anh trầm thấp nói: “Bùi Mạc Thần tìm phụ nữ, vừa muốn trái tim vừa muốn cơ thể của người đó, mà tôi cũng chỉ muốn cơ thể của cô.”

Nguyễn Nhan ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười mang theo sự buồn bã: “Vậy anh đúng là cặn bã, anh muốn nói tôi là người không hề có sức hấp dẫn, chỉ có cơ thể này.”

Ánh mắt Quý Tử Uyên lóe lên sự sâu xa: “Có lẽ. . . .”

“Quên đi, tôi bước vào giới giải trí, có người lựa chọn đi đường tắt, nhưng hôm nay tôi có thể cởi đồ ở trước mặt anh, ngày mai tôi có thể tiếp tục cởi đồ ở trước mặt người đàn ông khác.”

Nguyễn Nhan lắc đầu: “Nếu tôi muốn một cuộc sống như vậy thì tôi bằng lòng rời khỏi chỗ này.”

“Một người nổi tiếng xuống dốc, cô có biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo không.” Quý Tử Uyên châm chọc.

“Tôi biết, có người đổi nghề làm giáo viên, thậm chí làm nhân viên bán hàng, nhưng đó cũng là công việc, mỗi tháng có thể cầm mười triệu tiền lương cũng đủ sống.” Nguyễn Nhan nhàn nhạt nói.

Quý Tử Uyên trừng mắt nhìn cô, có thể thấy được anh không tin là cô nói thật.

Bên cạnh anh xuất hiện nhiều người phụ nữ, ai cũng cố gắng trèo lên cao, Thang Nhược Lan là người tàn nhẫn nhất.

Nhưng Nguyễn Nhan là một ngoại lệ, cô giống như một vũng nước trong.

Vừa lạnh lẽo vừa trong veo.

Nguyễn Nhan không nhìn anh mà bỏ đồ vào vali, sau đó kéo khóa lên: “Cậu Quý, nếu anh thích ở đây thì ở, tôi phải quay về thành phố.”

Cô nói xong thì cầm vali lên.

Một bàn tay thon dài cầm vali của cô lên trước.

“Đúng lúc tôi cũng phải quay về, đi chung đi.” Quý Tử Uyên nhìn cô một cái.

“Anh có nhầm không, anh nên đi đón Thang Nhược Lan mới đúng.” Nguyễn Nhan muốn cầm vali, nhưng không cầm được: “Cậu Quý, nếu như có người chụp ảnh tôi và anh ở bên nhau thì tôi sẽ rất phiền phức.”

“Không phải cô chuẩn bị tìm việc khác sao, còn sợ phiền phức?” Quý Tử Uyên cong môi, vẻ mặt suy tư.