Chương 1595
Quý Tử Uyên gác chân lên bàn trà, đáy mắt sâu thẳm: “Nguyễn Nhan, cô rất thủ đoạn, cô và đạo diễn Khâu đánh cược trước mặt đoàn phim, cô diễn một vở kịch, đừng nói Thang Nhược Lan, ngay cả ảnh đế cũng bị cô chèn ép. Cô muốn nói cho đạo diễn Khâu biết cô là diễn viên hoàn mỹ, đạo diễn Khâu không nỡ bỏ cô, nhưng ông ta giữ cô lại thì cô sẽ cướp đi ánh sáng của nữ chính Thang Nhược Lan, đạo diễn Khâu không có cách nào khác, chỉ có thể để Thang Nhược Lan rời đi, Thang Nhược Lan cũng không muốn sau khi bộ phim công chiếu sẽ bị cô cướp đi danh tiếng, cho nên cũng chỉ có thể không cam lòng rời đi.”
“Không có cách nào khác, tôi vốn chỉ muốn diễn tốt nữ số hai, ai bảo ngày đầu tiên vợ sắp cưới của anh đã mua chuộc người của đoàn phim gây phiền phức cho tôi chứ.”
Nguyễn Nhan bình tĩnh bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô muốn trả phòng quay về thành phố.
“Nói thật, Thang Nhược Lan là mợ Quý tương lai, cô ta không thích tôi, lần trước cô ta thấy tôi mặc đồ xốc xếch bước ra khỏi văn phòng của anh, cô ta đã sớm xem tôi là cái gai trong mắt, nếu như mọi người hòa thuận quay xong bộ phim này thì tôi bằng lòng diễn nữ số hai làm nền cho cô ta, nhưng cô ta không có ý định đó.”
Nguyễn Nhan ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Quý Tử Uyên: “Xin lỗi, tôi không thể nhẫn nhịu mãi được, mà anh lùi bước thì người khác sẽ bắt nạt anh làm thú vui, hơn nữa cô ta diễn không tốt thì trách tôi à?”
“Cô nói xấu vợ sắp cưới của tôi ở trước mặt tôi, nói cô ta không đáng một đồng sao?” Quý Tử Uyên u ám cởi một nút áo.
“Tôi nói thật, nếu như anh muốn nghe lời hay thì có thể tìm người khác.”
Nguyễn Nhan nhàn nhạt nói: “Cô ta cũng không phải không đáng một đồng, có lẽ. . . Có lẽ kỹ thuật trên giường rất lợi hại, nếu không thì cậu Quý đã chạm qua nhiều đóa hoa, sao có thể hái được một đóa như thế chứ.”
“Nguyễn Nhan, cô đang cười nhạo tôi dùng nửa người dưới để suy nghĩ chuyện hôn nhân đúng không.” Quý Tử Uyên đứng dậy đi qua, cười như không cười nắm cằm của cô.
Anh phát hiện cằm của cô rất mềm mại, sờ tới sờ lui, cảm giác thích muốn chết.
Mà lúc cằm của cô bị nắm thì môi đỏ cũng hơi nhếch lên gợi cảm khiến người ta không nhịn được muốn hôn lên.
Nguyễn Nhan nín thở, khoảng cách gần như vậy, cô cảm giác được con ngươi của anh thay đổi, đồng thời hơi thở nguy hiểm trên người anh ập vào mặt, nhưng cô không dám hành động thiếu suy nghĩ: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy, so với tình yêu thì cậu Quý càng để ý đến cảm nhận của nửa người dưới hơn.”
“Cô rất hiểu tôi.” Quý Tử Uyên từng bước đến gần, khóe miệng nở nụ cười gian xảo.
Nguyễn Nhan lùi lại, cuối cùng cô ngã xuống giường.
Quý Tử Uyên xoay người, hai tay đặt hai bên người cô, hai người duy trì tư thế mập mờ: “Nhưng cô đừng quên Thang Nhược Lan vẫn là vợ sắp cưới của tôi, cô ép đạo diễn Khâu muốn cô ta rời đi cũng chính là đánh vào mặt tôi, tôi chưa thấy ai dám đánh vào mặt tôi ở nước Nguyệt Hàn cả.”
“Cho nên?” Nguyễn Nhan nhìn anh, đáy mắt vẫn không hề gợn sóng.
Quý Tử Uyên cảm thấy bất lực, trước kia với khuôn mặt đẹp trai và thân phận hiển hách thì bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy anh cũng sẽ đỏ mặt, nhưng chỉ có Nguyễn Nhan giống như người phụ nữ máu lạnh: “Tôi có thể hủy hoại cô.”
Anh dễ như trở bàn tay nói ra câu nói này: “Nhưng nếu như cô ngủ với tôi một đêm thì có lẽ tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”
Đáy mắt Nguyễn Nhan lóe lên sự mỉa mai.
Đây là người đàn ông mà cô từng yêu tha thiết, đúng là làm cho người ta. . . Buồn nôn.