Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1592




Chương 1592

“Khụ, không phải không có cách nào khác sao, mọi người đều biết cô ta là người phụ nữ anh, sao tôi có thể áp chế cô ta được.” Đỗ Tuyên có chút lúng túng nói: “Hay là anh đi nói với cô ta?”

“Không cần, tôi không muốn nói thẳng, còn khó nghe hơn.”

Quý Tử Uyên cúp máy.

. . .

Phim trường.

Nguyễn Nhan ăn xong cơm trưa, lười biếng nằm trên ghế chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhạc Tình vội vàng khuyên nhủ: “Đừng nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ bắt đầu quay, mặc dù buổi sáng diễn xuất của cô làm cho đạo diễn Khâu kinh ngạc, chẳng qua Đạo diễn Khâu không thích đùa giỡn diễn viên giỏi.”

“Cô suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua tôi cảm thấy. . . Buổi chiều không thể quay phim được.” Nguyễn Nhan uể oải cầm chai nước uống một ngụm.

Nhạc Tình sửng sốt: “Tại sao?”

Nguyễn Nhan cong môi lên.

Đúng lúc này có người đá văng cửa phòng nghỉ ra.

Thang Nhược Lan đầy tức giận đi vào: “Nguyễn Nhan, cô đúng là đầy thủ đoạn.”

“Cô đang nói cái gì?” Nguyễn Nhan nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.

“Cô đừng giả vờ với tôi.” Thang Nhược Lan nổi giận nói: “Buổi sáng cô cố ý ăn mặc xinh đẹp đối diễn với tôi, các phương diện chèn ép tôi mạnh mẽ, làm cho đạo diễn Khâu không thể để tôi tiếp tục diễn vai nữ chính, công ty gọi điện thoại nói tôi quay về, cô sẽ diễn vai nữ chính phim này.”

Nhạc Tình trợn mắt hốc miệng, cô ta nhìn Nguyễn Nhan một chút, cuối cùng cũng hiểu vì sao Nguyễn Nhan nói buổi chiều không thể quay phim được.

Nguyễn Nhan cười cười: “Tôi làm cho diễn xuất của cô không bằng tôi à, tôi làm cho nhan sắc của cô không đẹp bằng tôi sao.”

“Cô. . . .” Thang Nhược Lan u ám nhìn cô, một lúc sau cô ta cười lạnh: “Nguyễn Nhan, đừng tưởng rằng hôm nay cô được diễn nữ chính thì có thể một bước lên trời, tôi cho cô biết tôi sẽ gả cho người nắm giữ nửa giới giải trí này là Quý Tử Uyên, cô muốn bò lên cao, tôi có thể làm cho cô rơi xuống, hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ chuyện cô tranh giành với tôi, tôi sẽ làm cho cô hối hận.”

“Không phải cô đã sớm nhớ kỹ sao.”

Đôi mắt Nguyễn Nhan lạnh lẽo: “Cô cố ý cho người sắp xếp khách sạn của tôi ở nơi vắng vẻ nhất, cố ý sắp xếp cho tôi chiếc xe cũ nát để tôi đến trễ, còn mua chuộc người của tổ quản lý và tổ trang phục, tôi ở phòng nghỉ không bằng một nữ số bốn, Thang Nhược Lan, cô còn chưa gả vào nhà họ Quý, nhưng cô dùng thủ đoạn ỷ mạnh hiếp yếu này rất thuận tay đấy.”

“Đó là cô đáng đời.” Thang Nhược Lan lạnh lùng nói: “Tôi chưa thấy người không biết xấu hổ như cô, quyến rũ chồng sắp cưới của người khác.”

“Nói như cô biết xấu hổ vậy.”

Nguyễn Nhan vẫn dựa vào ghế, không đứng dậy, nhưng cho dù cô ngửa đầu lên nói chuyện với Thang Nhược Lan nhưng khí thế không hề thua kém: “Tôi dựa vào diễn xuất mà đứng vững trong giới, mà cô thì sao, cô làm ca sĩ thì sao chép bài hát của người từng là bạn của mình, cô làm diễn viên thì phải nhờ Quý Tử Uyên mới có thể cầm được giải thưởng, nói thật, cô làm diễn viên cái gì, còn không bằng phục vụ tốt cho Quý Tử Uyên ở trên giường thì hơn, nói không chừng sang năm anh ta có thể mua giải ảnh hậu cho cô nữa đấy.”

Nhạc Tình nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Nhan thì run lẩy bẩy.

Cô muốn lên trời đây mà, có thể không nể mặt nói móc Thang Nhược Lan.