Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1556




Chương 1556

“Người như cha sống với thù hận thì có tư cách gì mà tái hôn?”

Lục Minh Anh đột nhiên thở dài, “Quên đi, tuy rằng hôn lễ lúc đó ngắn ngủi, nhưng lại khiến ta không có hi vọng ​​gì về hôn nhân, khoảng cách giữa cha và mẹ con sẽ không bao giờ được lấp đầy.”

Ông ấy nói xong liền sải bước rời đi.

Sáu giờ sáng.

Khi Hoắc Anh Tuấn chạy đến bệnh viện, Hoắc Nhã Lam đã được cấp cứu rồi. Khương Tuyết Nhu và Hoắc Văn hai kẻ thù không đội trời chung, hiếm khi mà ngồi bình tĩnh trong phòng bệnh.

Mãi đến khi Hoắc Anh Tuấn đi vào, Hoắc Văn mới vội vàng hỏi: “Sở Minh Khôi bắt được rồi sao?”

“Vâng.”

Hoắc Anh Tuấn gật đầu, “Chuyện xảy ra quá đột ngột, mọi người của Sở gia đều bị cảnh sát khống chế. Lần này không phải chỉ có Sở Minh Khôi bắt cóc, Sở thị thâm độc khủng bố đối thủ cạnh tranh và cướp đi dữ liệu Tinh phiến của Hoắc Thị. Sự thật rồi sẽ sớm phơi bày”

“Tuyệt.” Hoắc Văn rất hào hứng, “Phải chăng sau khi dữ liệu của Tinh phiến bị đánh cắp, quyền sở hữu Tinh phiến của chúng ta có thể được khôi phục từ Landry.”

“Khó, Landry có thể nói rằng mọi thứ đều là số liệu do Sở thị bày ra để lấy lòng họ và cùng lắm là họ có thể dừng việc bán Tinh phiến. Tuy không thể bị xử phạt, nhưng đây cũng là một nhát búa nặng nề đối với Landry. Mà Danh tiếng quốc tế sẽ bị hủy hoại, một công ty không có danh tiếng sẽ khó vươn lên trở lại. ”Hoắc Anh Tuấn giải thích.

Hoắc Văn gật đầu, “Có lẽ … đây là con đường duy nhất để đi. Hoắc Anh Tuấn, cháu thật sự … đã làm rất tốt. Nói thật, lúc trước Hoắc Thị đã làm như vậy, dì và cậu của cháu đều cho rằng Hoắc Thị không bao giờ có thể phát triển huy hoàng được nữa.”

“Thực ra dạo này cháu bận hẹn hò lắm. Mẹ cháu đang chăm chỉ lo chuyện của công ty.” Hoắc Anh Tuấn vừa nói vừa nhìn Hoắc Nhã Lam trên giường bệnh.

Hoắc Văn giật mình, buồn bực cúi đầu nhìn xuống.

Bà từng chanh chua và xấu tính, nhưng Hoắc Thị lần lượt xảy ra chuyện khiến bà bình tâm và suy ngẫm rất nhiều.

“Hoắc Anh Tuấn, mẹ cháu …” Ở ngoài cửa, Hoắc Chân xông vào, nhìn thấy Hoắc Nhã Lam đang cắm ống dưỡng khí, hai mắt bỗng đỏ hoe.

“Cậu, Sở Minh Khôi bị bắt, Sở Nghị lúc trước hại Vân Dương, bây giờ cậu có thể báo thù cho Vân Dương.”

Hoắc Anh Tuấn nhìn Hoắc Chân nói: “Cháu biết cậu luôn trách móc mẹ cháu, nếu mẹ không chọn Sở Minh Khôi dẫn sói vào nhà thì Vân Dương đã không trở nên như thế này. Mẹ cháu lần này để tìm kiếm bằng chứng về tội ác của Sở Minh Khôi. Bà ấy đã cố tình để mình bị Sở Minh Khôi bắt cóc. Dù chúng cháu đã cấy thiết bị theo dõi vào cơ thể bà từ lâu nhưng chúng cháu vẫn để bà ấy bị Sở Minh Khôi tổn thương. ”

Hoắc Chân thở dài một hơi, “Thật ra cậu cũng không trách bà ấy, đều là người thân của cậu vừa nhìn thấy bà ấy, cậu không khỏi nghĩ đến Vân Dương trở nên ngốc nghếch, cho nên mới không muốn gặp bà ấy. Hoắc Anh Tuấn mẹ cháu bây giờ thế nào? ”

“Đầu bị thương rất nặng và chị ấy vẫn đang hôn mê, nhưng thời điểm nguy hiểm nhất đã qua.” Hoắc Văn giải thích.

“Vậy thì tốt.” Hoắc Chân nặng nề gật đầu. “Chuyện này đừng nói với cha mẹ, kẻo lại thêm lo lắng. Sở gia sẽ bị quả báo.”

“Sau khi Sở Minh Khôi bị bắt, Sở Minh Khanh cũng bị khống chế. Cháu định nhân cơ hội này thu phục Sở thị.”