Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1554




Chương 1554

Hoắc Anh Tuấn kéo ghế dựa, từ từ ngồi xuống, không lo lắng nữa, ánh mắt như nhìn một con chuột sắp chết. “Lúc đầu ông dùng Trình Nhã Thanh cướp dữ liệu Tinh phiến của Hoắc Thị. Trình Nhã Thanh đúng là cặn bã của Long Các , trong mắt ông, Chiến Thành là kẻ có thể phản bội tất cả vì phụ nữ.  Ông cho rằng nếu bắt được Trình Nhã Thanh, Chiến Thành đương nhiên sẽ quy thuận ông. ”

Sở Minh Khôi che giấu mấy chục năm, mọi thứ đều trong tay ông, nhưng lúc này ông lại cảm thấy hoảng sợ chưa từng có.

“Ông đang nghĩ tới Chiến Thành, một người rất quan tâm đến con cái của mình, tại sao lại bỏ qua chúng?”

Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt nhướng mày, “Bởi vì Trình Nhã Thanh đã phản bội ông từ rất lâu rồi. Người có thể phản bội một lần cũng có thể phản bội lần thứ hai. Nhờ cháu trai của ông, Sở Nghị đã ý đồ với Trình Nhã Thanh. Cháu trai ông khẩu vị cũng khá nặng, phụ nữ mang thai mà cũng không tha. Hiện tại nhiều bí mật tội ác của Sở gia ông đều thông qua Trình Nhã Thanh truyền đến tay tôi. ”

Sở Minh Khôi thở dốc, khuôn mặt thanh tú cũng dần dần thay vào đó là vẻ hoảng sợ.

“Xem ra ông biết Sở gia đã làm bao nhiêu chuyện xấu.”

Hoắc Anh Tuấn từ từ rút tay ra khỏi túi quần đứng dậy. “Sở gia và Diệp thị cùng nhau thành lập công ty đầu tư, nhưng Sở gia lại bí mật lập tài khoản giả, thậm chí còn kết hợp với Xuyên Điền dùng những cách không chính đáng để nuốt gọn Diệp thị, thao túng cổ phần của Diệp thị, đồng thời ông đánh cắp dữ liệu Tinh phiến của Hoắc Thị và bí mật trao đổi một số lượng lớn với Landry Company. Landry là một công ty nước ngoài. Ông làm điều này có ý nghĩa gì, ông là một công dân nước Nguyệt Hàn, nhưng ông lại đưa các sản phẩm do các công ty trong nước Nguyệt Hàn dày công nghiên cứu cho các công ty nước ngoài. Ông đang phản bội đất nước. Tôi không cần phải nói thêm về hậu quả nghiêm trọng. ”

Sở Minh Khôi ngã xuống đất.

Ông ngẩng đầu nhìn Hoắc Anh Tuấn, cả người không khỏi run lên.

Một lúc sau, ông ta đột nhiên “ầm” một tiếng quỳ xuống trước mặt Hoắc Anh Tuấn, “Hoắc Anh Tuấn, nể mặt chú với cháu đã quen biết mấy chục năm, thả chú đi, chú sẽ cho cháu tất cả mọi thứ, tiền bạc, trang sức, thậm chí cả Sở thị. Nó sẽ làm cho cháu có thể trở lại vị trí người giàu nhất Nguyệt Hàn bất cứ lúc nào.”

Ông ta biết ông ta sẽ bị kết án tử hình vì những việc ông ta đã làm.

“Chú?” Hoắc Anh Tuấn khịt mũi, trong mắt tuôn ra một ngọn lửa ảm đạm. “Chỉ bằng ông, ông không xứng. Ông cho rằng tôi không biết, chính là ông đã giết Hoắc Phong Lang.”

Anh vừa dứt lời, đột nhiên kéo cổ áo ông ta lên, đấm mạnh vào người ông ta, “Đồ khốn kiếp dám lệnh cho Trình Nhã Thanh ném Hoắc Phong Lang xuống biển, ông giả làm cha của Hoắc Phong Lang để cho tôi và Hoắc Phong Lang rõ ràng là anh em nhưng lại tàn sát nhau, ông ép cha ruột của tôi rời khỏi Nguyệt Hàn. Cho tôi từ nhỏ không có cha không có mẹ, giết chết bà nội của tôi, kêu tôi thả ông đi, cmn tôi không tự tay giết ông đã là nhân từ lắm rồi. ”

Hoắc Anh Tuấn tức giận đá tới tấp vào người Sở Minh Khôi.

Sở Minh Khôi dù sao cũng đã hơn 50 tuổi, ngày thường được hưởng thụ an nhàn sung sướng, vốn không phải là đối thủ của Hoắc Anh Tuấn.

Trong chốc lát, ông ta bị đánh đến hộc máu, cả người sưng tấy không thể nhận ra.

Hoắc Anh Tuấn giẫm lên mặt ông ta, “ông thay thế Hoắc Thị trước đây, chẳng phải là rất tự hào sao. Mẹ tôi đi tìm ông , ông làm sao trước cổng tập đoàn Sở thị làm nhục bà ấy? Hừ, Sở Minh Khôi, mẹ của tôi cho dù làm nhiều chuyện sai lầm cũng là mẹ của tôi, không đến lượt ông sỉ nhục. Ông chẳng phải là rất yêu thương con trai ruột của ông và Hà Tĩnh Nhi sao? Ôi, tôi trăm phương ngàn kế tra tấn nó. ”