Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 155: Hiểu lầm






“Tôi…” “Ai bảo cậu chuyện chỉ mới tra một nửa thì đã về bảo cáo với tôi” Hoắc Anh Tuấn quyết không muốn chịu cái sự xấu hổ này, nghĩ đến những chuyện hôm nay anh đã làm với Khương Tuyết Nhu, bản thân anh cũng không dám tin, vậy mà lại làm ra những chuyện mất trí như thế này.

Nghĩ chắc cô nhất định sẽ cảm thấy bị sỉ nhục rất nặng, đặc biệt là bà nội cô vừa mới mất, chính lúc tâm trạng cô đang phiền não nhất, chẳng trách dì Lâm lại nói cảm xúc của cô có vấn đề.

Chờ đã, gần đây cô gặp phải nhiều vấn đề bức xúc như thế, có khi nào nghĩ không thông không.


Anh nhanh chóng chạy lên lầu, mở cửa, bước nhanh đến bên giường, liền thấy cô nằm trong chăn bông, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, cả người giống như không có hơi thở

Anh giống như bị một nỗi sợ hãi bóp nghẹt trong tim, vội đưa tay lên mũi cô thăm dò thử.

Khương Tuyết Nhu yếu ớt mở mắt ra, vừa nhìn thấy anh liền chật vật ngồi dậy, giọng nói đầy mệt mỏi chán nản: “Nhất tôi có phải vẫn chưa đủ không, còn muốn trừng phạt kiểu gì nữa đây, anh cứ nói thẳng đi.”

Trái tim đang quặn thắt của anh giống như được thả lỏng, dường như cuối cùng cũng được thở rồi.

Chỉ là nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh có chút ngượng ngùng, muốn xin lỗi nhưng con người cao ngạo như anh thật không dễ chịu cúi đầu: “Tối qua bà nội của em mất à?”

Lông mi Khương Tuyết Nhu khẽ rung lên.


Hoắc Anh Tuấn gượng gạo nói: “Tại sao em không nói với tôi, hôm qua tôi gọi cho em nhưng không ai nghe máy, tôi tưởng rằng em đã xảy ra chuyện… “Anh không phải sợ tôi xảy ra chuyện, mà là sợ tôi cắm sừng anh” Khương Tuyết Nhu chế nhạo: “Anh từng mất người mình thương yêu nhất chưa? Khi cả người anh đều chìm trong cảm giác buồn bã, anh còn có tâm trạng đi nghe điện thoại không?”

Hoắc Anh Tuấn trong lòng nghẹn ngào, anh hiểu được cảm giác đó. “Hơn nữa, trước giờ anh chưa từng hỏi tôi, cũng chưa từng tin tôi, từ lúc bắt đầu anh đã nhận định tôi và Lục Thanh Minh đi khách sạn qua đêm rồi.”

Khương Tuyết Nhu càng nói càng giễu cợt: “Ngay cả bộ dạng mệt mỏi do trông giữ linh cữu cả đêm cũng bị anh nói thành cái chuyện dơ bẩn kia, thậm chí trước mặt Lục Thanh Minh anh còn xem tôi là… xem tôi tôi giống như mấy người phụ nữ bản thân.

Cô nói đến mức không kìm được nước mắt cứ chảy ra.

Hoắc Anh Tuấn lúng túng, nhưng không kìm được suy nghĩ lung tung: “Sao em lại quan tâm đến cảm xúc của Lục Thanh Minh như thế, trong lòng em vẫn còn quan tâm anh ta?” “Quan tâm cái đầu anh!” Khương Tuyết Nhu thô tục nói: “Trước đây tôi bị anh ta phản bội, đá đi, thì đã không còn tôn nghiêm nữa rồi, ai mà không muốn cố gắng chứ Chí ít để cho gã đàn ông xấu biết bản thân không có hắn ta cũng có thể sống tốt hơn! Kết quả anh thì sao, anh lại xem tôi như một món đồ, chỉ cần có tiền có quyền là có thể mua tôi, chơi tôi, tôi còn có lòng tự tôn của mình sao?”

Hoắc Anh Tuấn trừng mắt nhìn cô một hồi lâu mới thốt ra một câu: “Em mắng tôi?” “Đúng vậy, tôi không mắng anh được sao!” Khương Tuyết Nhu tự giễu cười, vỗ vỗ ngực nói: “Anh cứu tôi, là tôi nợ anh, cho dù anh có tát tôi, tôi cũng cam tâm chịu đựng, quỳ xuống liếm chân anh giống như chó, tôi cũng không phản kháng, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, có được không?” “.” Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn im lặng, ngay cả một luật sư giỏi ăn nói biện luận như anh bây giờ cũng không biết nên nói gì mới tốt. “Bây giờ có phải đang muốn bảo tôi đi nấu cơm không, tôi đi.” Khương Tuyết Nhu chật vật đứng dậy. “Em đứng lại!” Hoắc Anh Tuấn lại trực tiếp đè cô xuống: “Nằm xuống cho tôi không được nhúc nhích. “Vâng, tôi quên mất, anh còn đang nhất tôi mà Khương Tuyết Nhu giễu cợt nói. “Khương Tuyết Nhu, em có thôi đi không? Tôi thừa nhận là tôi không đúng, là tôi sai trách làm em, có được không?” Hoắc Anh Tuấn cúi đầu phân bua


Khương Tuyết Nhu mặt không cảm xúc, hai mắt trống rỗng: “Anh căn bản không cần phải xin lỗi, bây giờ anh là chủ nhân của tôi, làm gì cũng là đúng cả.” Hoắc Anh Tuấn đau đầu, anh thật sự không thích dáng vẻ nhỏ mọn này của cô. “Tóm lại, bây giờ em ở đây nghỉ ngơi cho tôi, không được đi đâu cả.

Hoặc Anh Tuấn bước xuống lầu, trực tiếp bưng đồ ăn lên: “Ăn chút gì đi.“

- ----------------------