Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1526




Chương 1526

“Giúp đỡ?” Ông Giang cười buồn bực, “Còn cứu được cái gì, chúng ta hãy chấp nhận số mệnh đi, cuối cùng đừng giãy giụa, về già chúng ta sẽ không yên.”

Một người chủ tốt bụng nhắc nhở cô: “Nếu không có cô có thể đi vào ngõ nhỏ bên trong. Bên trong cũng có một ít cửa hàng nến hương. Người đó có thể không mua.”

Khương Khuynh Tâm gật đầu, cô đối với Thanh Đồng cũng khá quen thuộc.

Ngõ nhỏ bên trong thường ít người lui tới, mấy người già buôn bán cũng đang duy trì hoạt động kinh doanh.

Chỉ là cô đi vào chưa được bao xa  liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo phông đen bị mấy tên côn đồ lưu manh vây quanh.

“Này nhóc, mày có rất nhiều tiền sao? mày đã mua hết Minh Tuệ lớn ở khu vực này. Tao nghĩ chắc là giàu rồi.” Một tên lưu manh dẫn đầu cười hì hì lắc lắc trong tay cây gỗ, “Để lại đồng hồ và ví tiền trong tay của mày , bọn tao có thể để cho mày đi.”

“Chiếc đồng hồ này là do ba tôi tặng. Nó rất đắt. Tôi không thể tặng nó.” Người đàn ông từ chối. Giọng nói của anh ấy không chuẩn nghe như đọc rap.

Khương Tuyết Nhu nhướng mày, lập tức liền đoán được người đàn ông này tuổi còn rất trẻ, có lẽ vừa mới học xong đại học, hơn nữa từ nhỏ  lớn lên ở nước ngoài , ngôn ngữ Nguyệt Hàn cũng không quen lắm.

Có lẽ cha mẹ cậu ấy quê ở Thanh Đồng, lâu rồi không về, muốn quét mồ mả các vị bô lão trong dòng họ, báo hiếu.

Hiếm khi có người trẻ tuổi biết mua nhiều Minh Tuệ cho các trưởng lão đã chết như vậy, chắc hẳn cũng là hi vọng các trưởng lão ở dưới có thể sống tốt.

Khương Tuyết Nhu vẫn có ấn tượng tốt về những thiếu niên như vậy.

“Haha, mày cho rằng hiện tại mày muốn nói không cho liền có thể không cho sao.” Một tên lưu manh hừ một tiếng, “Tiểu tử thúi, nhanh lên đem đồ vật đưa cho tao, nếu không tao để cho mày bò đi ra ngoài.”

“Giữa ban ngày ban mặt mà ai dám cướp, tôi nhìn các anh là muốn điên rồi.” Khương Tuyết Nhu cười nhạt đi tới.

Hôm nay, cô mặc một chiếc quần jean đen với những lỗ rách và một chữ T- sir màu trắng. Chiếc áo denim trắng đã bạc đang lười biếng khoác lên người,, và một cặp kính râm treo trên sống mũi.Thoạt Nhìn bộ dáng Cô ấy chỉ mới hai mươi hai mốt tuổi.

 

Tuy rằng lông mày bị gương che khuất, nhưng có thể thấy được đó là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sáng ngời, mũi nhỏ ba thước môi dày vừa phải, dù là son phấn màu lá phong bình thường, nhưng lại rất đẹp và sáng, khiến mọi người đều ngơ ngẩn.

Thương Mỗ càng nhìn càng choáng váng.

Không biết vì lý do gì, anh cảm thấy người phụ nữ này cho mình một cảm giác rất quen thuộc, anh từng xem ảnh của Khương Tụng khi còn nhỏ, anh cảm thấy mẹ mình là người phụ nữ phương Đông xinh đẹp nhất, nhưng khi nhìn thấy cô gái trước mặt anh. Anh chợt nhận ra rằng thực sự cô ấy có thể xinh đẹp không thua gì mẹ của anh.

Tuy cô không lộ ra đôi mắt nhưng anh cảm thấy đôi mắt của cô hẳn là rất đẹp.

Trên thực tế, Khương Kiều Nhân có thể coi là một mỹ nhân, nhưng so với nữ nhân trước mặt, sắc mặt của Khương Kiều Nhân hoàn toàn bi che lấp.

Khương Tuyết Nhu cũng liếc nhìn người đàn ông trước mặt.