Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1511




Chương 1511

Tống Dung Đức cứng họng, “Có vợ có con thì tuyệt, nhưng … này, Tử Uyên, tôi cũng có vợ có con rồi, bây giờ cậu và Hạ Trì còn chưa kết hôn đi .”

“Tôi không vội với những chuyện như hôn nhân.” Quý Tử Uyên nhẹ giọng nói.

“Đúng vậy, cậu đâu nguyện ý treo cổ tại một gốc cây.” Tống Dung Đức nói đùa.

“Nhìn cậu kiểm chứng, có vẻ khá vui vẻ. Tôi trước đây thấy cậu gả cho Lâm Mình Kiều , không phải là sống chết không chịu sao?” Quý Tử Uyên liếc hắn một cái, cười nói.

“Tôi có vui vẻ à.” Tống Dung Đức ngẩn ra, “Không có.”

“. . .”

Quý Tử Uyên khịch mũi, mặt mũi tràn đầy đắc ý viết lên mặt, liền chính mình không có phát hiện.

“Tôi chính là cảm thấy. . .Mọi người, dù sao cũng muốn tôi kết hôn, không có Lâm Mình Kiều , về sau mẹ tôi cũng sẽ không ngừng an bài cho tôi đối tượng hẹn hò, chí ít cô ấy đã có con của tôi, dáng dấp lại xinh đẹp, lại có chút tài hoa, người nhà tôi lại rất thích cô ấy, cho nên cô ấy cũng là đối tượng kết hôn tốt.” Tống Dung Đức suy nghĩ rồi nói.

“Chúc mừng a, nếu không có Giang Bồi Viễn lần này, chỉ sợ Lâm Minh Kiều cũng sẽ không cùng cậu kết hôn.” Quý Tử Uyên kéo môi, “Cậu là nhặt được món hời.”

“Đừng nói như vậy, kỳ thật tôi cũng không tệ.”

Tống Dung Đức vừa nói xong, cửa bao sương bị đẩy ra, Hoắc Anh Tuấn tay đút túi quần quý khí mười phần đi đến, “Cậu đang nói cái gì vậy, mau nói nhanh đi, tôi muốn về nhà với vợ con.”

“không được, chạy về để làm cái gì, ” Tống Dung Đức không lưu tình chút nào đả kích.

Hoắc Anh Tuấn khuôn mặt tuấn tú đen lại, “Tống Dung Đức, cậu muốn chết đúng không.”

Quý Tử Uyên cười cười, “Tốt xấu gì hôm nay chúng ta có người kết hôn, cho chút thể diện đi. Dung Đức cạn ly, chúc cậu đêm nay động phòng hoa chúc vui vẻ, ”

Tống Dung Đức sắc mặt cứng đờ.

Quý Tử Uyên tới gần anh thì thầm bên tai, “Phụ nữ chỉ cần qua ba tháng, ổn định, liền có thể, cậu cũng không dễ dàng, ba mươi năm liền ăn chay mới một lần ăn mặn, nhưng lại trong trạng thái không thanh tỉnh, nếu không. . . Để tôi dạy cậu một chút?”

“Cút.” Tống Dung Đức mặt đỏ tới mang tai nhảy dựng lên.

“Đều là đàn ông,có cái gì mà phải xấu hổ.” Quý Tử Uyên thản nhiên cười nói.

Tống Dung Đức khóc không ra nước mắt, “Các cậu suy nghĩ nhiều quá, trước khi kết hôn, Lâm Minh Kiều liền cùng tôi ký hiệp nghị, sau khi kết hôn không cho phép tôi đụng cô ấy , chúng tôi chỉ có thể vợ chồng hữu danh vô thực.”

“. . .”

Hoắc Anh Tuấn cười trên nỗi đau của người khác, “Rất tốt.”

“Tốt cái rắm, tôi là một người bình thường..”

“Trước kia cậu không phải cũng như thế tới sao, không động vào liền không động vào đi.” Quý Tử Uyên nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Không được, trước kia là không có kết hôn, hiện tại kết hôn, tôi có thể danh chính ngôn thuận, bằng cái gì tôi không thể đụng vào.” Tống Dung Đức có chút không cam tâm, “Các cậu giúp tôi nghĩ một chút biện pháp.”

“Không có cái gì phải suy nghĩ, hiện tại cô ấy đang mang thai, cậu cũng không thể ép buộc, sẽ làm bị thương đến đứa bé.” Quý Tử Uyên nhả ba chữ, “Kìm nén đi.”

Tống Dung Đức: “. . .”

Anh tức giận cầm ly rượu nhấp một ngụm khó nhọc.