Buổi chiều, khi cô vừa bước ra khỏi thang máy, bóng dáng Lục Thanh Minh vụt ra chặn cô lại. “Anh thật sự phiền phức, tôi còn chưa nói đủ rõ ràng sao?”
Khương Tuyết Nhu đã đi đường vòng khi nhìn thấy anh ta. “Tuyết Nhu, bà em mất rồi!” Lục Thanh Minh đột ngột nắm lấy cánh tay cô: “Chẳng lẽ em không hay biết gì hay sao?”
Khương Tuyết Nhu run người, chậm rãi quay đầu lại, trong mắt tràn đầy vẻ không tin: “Anh nói dối tôi?” “Anh không có. Hôm nay anh liên tục gọi điện cho em chính là muốn an ủi em, nhưng có vẻ như nhà họ Khương không hề thông báo cho em.”
Ngay khi Lục Thanh Minh nói xong, Khương Tuyết Nhu điên cuồng tách khỏi anh ta và bước vào trong xe.
Chỉ là tay cô run quá nên mãi không mở được cửa xe ra. “Được rồi, em thế này không lái được xe đầu. Anh sẽ đưa em đến đó. Anh biết chỗ đó.” Lục Thanh Minh lấy chìa khóa xe, mở cửa cho cô, dìu cô vào và thắt dây an toàn cho cô. Lái xe nhanh chóng đến nhà tang lễ. Sau khi xuống xe, Khương Tuyết Nhu loạng choạng bước vào lễ đường.
Khi bức chân dung của bà nội xuất hiện, ý niệm mà cô không muốn tin cuối cùng đã xảy ra.
Nước mắt cô trào ra, những giọt nước mắt lần lượt rơi xuống.
Cô không ngờ rằng bữa tiệc đính hôn cuối cùng hóa ra lại là lần cuối cùng cô gặp bà nội.
Cô quá thiếu quan tâm đến bà, cô có lỗi với bà. “Ai kêu mày tới!” Khương Thái Vũ mặc đồ tang nhìn thấy cô thì buồn bực, trực tiếp kéo cô ra cửa: “Cút ngay! “Dựa vào cái gì mà không cho tôi tới? Tôi là cháu gái ruột của bà nội.” Khương Tuyết Nhu như một con dã thú nhỏ nổi điên lên vùng dậy, mắt đỏ hoe: “Bà nội đã chết rồi, ngay đến cả quyền đưa bà đi một đoạn cuối cũng phải cướp của tôi, cả nhà các người có phải điên rồi hay không?” “Mày dám mắng tạo, đồ súc sinh!”
Khương Thái Vũ nhấc cái tát muốn quạt vào mặt cô, Lục Thanh Minh chạy tới chặn ông ta lại, tức giận nói: “Tuyết Nhu nói có sai không? Bà nội từ nhỏ đã yêu Tuyết Nhu, ông còn không để cho cô gặp bà lần cuối cùng. Ông không sợ bà nội Khương trên trời có linh thiêng, chết không nhắm mắt hay sao?” “Chết không nhắm mắt”, cái cụm này khiến cho đồng tử của Khương Thái Vũ co rút nghiêm trọng.
Khương Tuyết Nhu không để ý mà ngày người hỏi: “Tại sao bà nội đột ngột qua đời? Rõ ràng lần trước bà ấy mặc dù bị liệt, nhưng bà ấy vẫn có thể ăn uống mà, nên sẽ không đi sớm như vậy” Môi mỏng của Khương Thái Vũ run run, quên cả cách nói chuyện. . Xin ủng hộ chúng tôi tại _ T R U M t r u y e n . C O M _
Khương Kiều Nhân ở bên cạnh đau thương thở dài, nói: “Bà nội sau này ăn không được bao nhiêu, tinh thần rối loạn. Hơn nữa những chuyện em và Lạc Hồng Giang gây ra khiến công ty rất tệ. Bố mẹ mải tìm cách lật ngược tình thể, có hơi chếnh mảng với bà nội, không ngờ… bà lại đi thế này”.
Khương Kiều Nhân vừa khóc vừa nói: “Bố, đừng quá buồn.”
Khương Thái Vũ bị cô ta nhắc nhở, sững sờ, nhanh chóng nhìn chằm chằm Khương Tuyết Nhu: “Tất cả đều là trách mày! Nếu không làm loạn Khải Phong, tao sẽ không gặp nhiều chuyện xấu như vậy, bà mày cũng sẽ không chết”
Lục Thanh Minh không nghe được nữa: “Chú à, cho tới bây giờ chú vẫn muốn đổ lỗi cho người khác. Rõ ràng là chú dạy dỗ không tốt. Lạc Hồng Giang cũng vì được chú dung túng nên mới có thể làm như thế kia. Tất cả đều là tự làm tự chịu.” “Thanh Minh, tôi biết vì chuyện tôi hủy hôn với anh mà anh cảm thấy khó chịu, nhưng anh không thể vu oan cho bố tôi như thế này được. Đôi mắt Khương Kiều Nhân đỏ bừng buộc tội.
Lúc trước Lục Thanh Minh có thể không đành lòng, nhưng sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của Khương Kiều Nhân, càng nhìn càng thấy buồn nôn. “Khương Kiều Nhân, người phụ nữ miệng nam mô bụng một bồ dao găm như cô, tôi hiện tại thấy rất may mắn vì không lấy cô!” Lục Thanh Minh nghiến răng nghiến lợi.
- ----------------------