Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1497




Chương 1497

Tống Dung Đức cũng trợn tròn mắt, anh ta nhìn Lâm Minh Kiều mặc váy ngủ dài màu xanh da trời, bởi vì vải tơ tằm ôm sát người nên anh ta thấy rõ Lâm Minh Kiều gì cũng không mặc gì bên trong.

Khuôn mặt tuấn tú đỏ lên.

Một luồng khí nóng bốc lên đỉnh đầu, lúc Lâm Minh Kiều lấy lại tinh thần thì đỏ mặt mắng: “Tống Dung Đức, anh là đồ biến thái.”

Cô nói xong thì đóng cửa lại rồi khóa trái cửa.

Anh ta ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống, mang theo khuôn mặt đỏ tới mang tai đi vào phòng ngủ.

Mẹ nó, anh ta điên rồi.

Anh ta ăn chay đến ngu người sao, chỉ nhìn một chút mà cơ thể đã thay đổi.

Mẹ nó, thật mất mặt.

Lần đầu tiên Tống thiếu gia cảm nhận được sự bực bội, tuyệt vọng, sụp đổ.

Anh ta không còn mặt mũi nào, chắc chắn Lâm Minh Kiều sẽ cười nhạo mình.

Tống Dung Đức mất ngủ cả đêm.

Lâm Minh Kiều cũng bị Tống Dung Đức làm mất ngủ.

Cô đang nghĩ đến chuyện Giang Bồi Viễn và Tân Giai Linh, sau đó bởi vì Tống Dung Đức nên cô không nghĩ được nữa.

Cô không muốn nghĩ tới, nhưng tình huống lúc nãy làm cho cô quá xấu hổ.

Mặc dù cô đã mang thai.

Nhưng lần đó, cô trong trạng thái mơ màng, nói thẳng ra cô vẫn là cô gái ngây thơ.

. . .

Hôm sau.

Lâm Minh Kiều mở cửa phòng đi ra, đúng lúc cửa bên cạnh cũng mở ra, Tống Dung Đức mặc đồ màu cam đi ra.

Người đàn ông này rất thích màu sáng.

Người nhà giàu bình thường rất thích mặc đồ màu tối, anh ta là một ngoại lệ.

Anh ta có vóc người hoàn hảo phóng khoáng, mặc gì cũng giống như người nổi tiếng.

Chẳng qua lúc này Lâm Minh Kiều hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào gương mặt này.

Cô quay đầu rời đi.

Tống Dung Đức đen mặt lại, anh ta thấy cô trốn mình như rắn độc thì không nhịn được nắm tay cô: “Cô làm gì đó.”

“Tống Dung Đức, anh buông tay ra, đồ lưu manh.” Lâm Minh Kiều dùng sức giãy giụa.

Tống Dung Đức buồn bực muốn chết, bật thốt lên: “Tôi không phải, nếu không phải tối hôm qua cô mặc đồ như thế đứng ở ban công thì tôi sẽ như vậy à.”

Lâm Minh Kiều ngẩn ngơ, tối hôm qua cô mặc cái gì?

Cô nhớ lại thì khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.

“Anh chết đi.”

Cô dùng chân đạp lên đùi anh ta.

Tống Dung Đức đau đớn xoay người kêu thảm thiết một tiếng.