Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1495




Chương 1495

Tống Dung Đức lấy lại tinh thần, mẹ nó, sao anh ta ngốc thế, không nghĩ tới chuyện phải mua thuốc, anh ta còn tưởng rằng mặt bị đánh thì qua mấy ngày nữa cũng hết, không cần thuốc.

Anh ta mờ mịt suy nghĩ, quả nhiên độc thân cũng có nguyên nhân của nó.

Anh ta bị vứt bỏ cũng là chuyện bình thường.

Sau này mình phải thay đổi mới được.

“Ừm. . . Chuyện đó. . . Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, tránh cho đứa bé xảy ra chuyện.” Anh ta lập tức đề nghị.

“Không cần, ngoại trừ khuôn mặt thì tôi không cảm thấy không thoải mái chỗ nào.” Lâm Minh Kiều từ chối.

“Nhưng. . . .”

“Cô ấy bị đánh vào mặt, cũng không phải vào bụng.” Tống Quân Nguyệt không nhìn nổi.

Cô ấy phục EQ của Tống Dung Đức, nếu anh nói tiếp thì người ta sẽ nghi ngờ anh ta chỉ quan tâm đến đứa nhỏ mà không quan tâm đến khuôn mặt mình.

Tống Dung Đức chán nản mím môi, anh ta chỉ sợ bàn tay kia đánh mạnh sẽ ảnh hưởng đến bé cưng.

“Hôm nay em làm rất tốt.” Tống Quân Nguyệt hiếm khi khen ngợi anh ta.

Tống Dung Đức được khen mà sợ: “Nhưng. . . Chuyện em đánh người đã được đăng lên mạng, mấy người ông nội nhất định sẽ vô cùng nổi giận.”

“Đúng vậy, cho nên lúc em đánh người thì không ngờ tới sao.” Tống Quân Nguyệt lạnh nhạt nhắc nhở.

Lâm Minh Kiều vội vàng nói: “Chị Quân Nguyệt, bởi vì em nên mới xảy ra chuyện hôm nay, nếu như nhà họ Tống truy cứu thì em sẽ gánh mọi trách nhiệm.”

“Em hiểu lầm rồi, nếu chị trách nó thì đã không khen rồi.” Tống Quân Nguyệt cười cười: “Giang Bồi Viễn và Tân Giai Linh đúng là buồn nôn, hai đứa không cần quan tâm chuyện tiếp theo, chị sẽ giải quyết.”

Lâm Minh Kiều kinh ngạc, cô đã nghe chuyện Tống Quân Nguyệt nổi tiếng tàn nhẫn, nếu như Tống Quân Nguyệt ra tay thì chỉ sợ cũng sẽ không nhẹ nhàng như Tống Dung Đức và cô.

Tống Dung Đức mừng rỡ không thôi: “Chị, không ngờ đó.”

“Muốn trách thì trách Tân Giai Linh dối trá quá cay mắt, chị ghét nhất là người phụ nữ dối trá.” Tống Quân Nguyệt nhàn nhạt nói.

Lâm Minh Kiều giật mình, xem ra câu nói “Cô sẽ phải trả giá rất lớn” của Tống Quân Nguyệt cũng không phải là nói đùa.

Tống Dung Đức khen ngợi: “Chị, chị nói không sai, Tân Giai Linh quá dối trá, cô ta luôn khóc sướt mướt giống như người bị hại, nói chúng ta đang bắt nạt cô ta vậy.”

“Nếu em đã nhìn ra được thì sao lúc trước không nhìn ra thủ đoạn của Nhạc Hạ Thu chứ.” Tống Quân Nguyệt đột nhiên hỏi.

Tống Dung Đức im lặng.

Lâm Minh Kiều nói: “Yêu một người sẽ đau lòng cho người đó, cảm thấy cô ta nói gì cũng đúng, làm gì cũng làm cho mình đau lòng, chúng ta thấy được Tân Giai Linh dối trá, nhưng Giang Bồi Viễn không thấy được, bởi vì trong mắt anh ta, Tân Giai Linh là một người phụ nữ ngu ngốc có thể trả giá tất cả vì anh ta, có điều. . . Cô ta thích Giang Bồi Viễn là sự thật.”

“Không sai.”

Tống Quân Nguyệt gật đầu: “Nhưng chị rất ghét loại phụ nữ này, cô ta có thể thích người khác, nhưng không thể dựa vào đó mà tổn thương người khác.”

Lâm Minh Kiều lộ vẻ kinh ngạc.