Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1487




Chương 1487

“Ông nội ban đầu có chút tức giận, nhưng sau đó ta đã đoán ra. Ông nội của con thông minh, Minh Kiều cũng thông minh. Cô ấy nhường con và Tống gia  một bước. Kỳ thực, chúng ta đều quá ích kỷ, chúng ta nói con theo đuổi Minh Kiều, chỉ có gả cho cô ấy con mới có thể trở về Tống gia. Thứ nhất chúng ta muốn đem hai con xích lại gần nhau, thứ hai Tống gia công khai đuổi con đi lại đồng ý cho con quay lại. Quả thực rất mất mặt. Minh Kiều đã trở thành bàn đạp. Nghĩ đi, chúng ta đều là quá đáng, chúng ta không quan tâm đến suy nghĩ của cô ấy, cũng không hỏi cô ấy có thích hay không. ”

Chung Nghệ Vi vỗ vỗ vai Tống Dung Đức, “Cô ấy nói đúng, có những chuyện không thể ép buộc, sau này con không cần phải theo đuổi cô ấy, hơn nữa chúng ta cũng biết nếu con không yêu cô ấy thì con có thể coi cô ấy như một người em họ trong tương lai.. ”

“… Em họ?” Tống Dung Đức ngẩn người.

Hai từ này khiến anh rất khó chịu.

Tống Thanh Duệ cười nói: “Dung Đức, anh hiện tại hẳn là rất vui vẻ.”

“. . .”

Vui vẻ cái con khỉ.

Tống Dung Đức cũng buồn bực, anh ta không biết mình thế nào: “Nhưng. . . Cô ấy đang mang thai con của con.”

“Vậy sau này con phải chăm sóc cho đứa bé nhiều một chút.” Chung Nghệ Vi cười nói: “Thằng nhóc con rất may mắn, đó là con gái, con gái duy nhất của nhà họ Tống chúng ta, ông nội con rất vui vẻ.”

Tống Dung Đức mở to mắt, có chút mờ mịt.

Anh ta biết là con gái, con gái rất tốt, mềm mềm đáng yêu, mà con gái luôn giống cha, đến lúc đó cô bé sẽ kế thừa nhan sắc hoàn mỹ của anh ta. . . Khụ khụ, nhất định có thể trở thành người đẹp nhất cả thành phố.

“Con nghĩ gì đấy?” Chung Nghệ Vi quơ tay trước mặt anh ta: “Con cười ngây ngô như thế thì rất vui vẻ đúng không, trước đó con còn ép người ta phá thai, suýt nữa đứa bé đã không còn.”

Tống Dung Đức run rẩy, đúng vậy, suýt nữa thiên sứ nhỏ đã không còn.

“Mẹ, mẹ yên tâm, sau này con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Minh Kiều.” Anh ta lập tức nói.

Tống Thanh Duệ nhắc nhở: “Chị ấy không cần anh chăm sóc, tôi là em trai của chị ấy nên sẽ chăm sóc, anh chỉ cần quan tâm đứa bé là được, dù sao hai người quá gần gũi sẽ ảnh hưởng việc chị ấy lấy chồng.”

Chung Nghệ Vi gật đầu: “Thanh Duệ nói đúng.”

Tống Dung Đức: “. . .”

Đúng con khỉ.

Tống Thanh Duệ đáng chết, anh ta còn không biết suy nghĩ của tên nhóc này sao, sao trước kia anh ta không phát hiện ra cậu ta chướng mắt như thế.

. . .

Anh ta ăn cơm trưa ở nhà họ Tống, buổi chiều lại đi dạo phố với Chung Nghệ Vi, có phóng viên chụp được ảnh anh ta và Chung Nghệ Vi cười cười nói nói.

Không lâu sau, những tên bạn xấu đã trốn tránh anh ta lúc trước gọi điện thoại tới: “Anh Tống, chúng ta lâu rồi chưa tụ tập, tôi rất nhớ anh, tối nay gặp nhau không.”

“Gặp con mẹ mày.” Tống Dung Đức cúp máy.

Mẹ nó, lúc anh ta nghèo túng thì không để ý, anh ta vừa về nhà họ Tống thì lập tức gọi điện thoại, anh ta không cần loại bạn bè chó má này.

Ngược lại đám anh em nhắn tin trong nhóm.