Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1486




Chương 1486

“…”

Tống Dung Đức im lặng hồi lâu mới lên tiếng, “Anh sợ Tống gia của chúng ta sẽ trở thành trò cười, cha của chú sắp làm chủ tịch. Là con trai, chú có thể để ông ấy bớt lo không”.

“Tôi luôn cư xử tốt, thật thà hơn anh rất nhiều. Anh không đủ tư cách nói lời này với tôi”. Tống Thanh Duệ phản bác lại.

Tống Dung Đức khịt mũi, “Dù sao ông nội sẽ không bao giờ đồng ý cho chú cưới một người phụ nữ có thai, ba mẹ cũng không đồng ý. Chú cũng sẽ bị đuổi ra khỏi Tống gia như tôi.”

“Bị đuổi ra ngoài, bây giờ anh không phải trở về rồi sao, em nghĩ thử xem kết quả như thế nào”? Tống Thanh Duệ hai tay ôm ngực, lười biếng nhìn.

“Chú ….” Tống Dung Đức nghiến răng nói không nên lời, lần đầu tiên thấy Tống Thanh Duệ cái thằng này vô sỉ như vậy.

“Đi, trở về Tống gia.” Tống Thanh Duệ ưu nhã xoay người.

Sau khi Tống Dung Đức thản nhiên đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi mới cùng Tống Thanh Duệ trở về Tống gia.

Trên đường đi anh rất lo lắng nhưng sau khi vào cửa, anh thấy mọi người không hề xua đuổi anh, anh gần như bật khóc.

Anh quỳ trên nệm với một cái “phịch”, “Ông ơi, cháu hứa rằng cháu sẽ không phạm phải những sai lầm mà cháu đã gây ra nữa. Ông có thực sự … đồng ý cho cháu quay trở về không.”

Tống Lão Gia khịt mũi: “Tôi vốn không muốn đồng ý, nhưng vì Minh Kiều mở miệng cầu xin tôi, tôi không thể làm gì khác là đồng ý với con bé”.

Tuy rằng Tống Thanh Duệ đã nói với anh từ trước, nhưng từ trong miệng ông nội, trái tim Tống Dung Đức lại một lần nữa chấn động.

“Tôi không muốn nói thêm nữa. Lần này tôi hoàn toàn là vì Minh Kiều. Dù sao Tống gia cũng xấu hổ với con bé, sau này anh hãy tự mình làm cho tốt, chuyện với Nhạc Hạ Thu đã xong rồi,  đừng liên lạc với cô ta nữa. Nếu còn có làn sau, ông trời có cầu xin cho anh cũng vô dụng.”. Tống Lão Gia nói xong chống nạng bước đi.

Tống Dung Đức sững sờ quỳ xuống, xuất thần anh ấy thật sự … có thể trở về.

“Đứng dậy.” Chung Nghệ Vi đỡ anh dậy.

“Mẹ …” Tống Dung Đức nhìn mẹ, cảm thấy xúc động. “Con xin lỗi, mấy ngày nay làm cha mẹ lo lắng.”

“Do ông nội nói quá, đi thôi.” Chung Nghệ Vi thở dài, đáy mắt mang theo tiếc nuối, “con đã lâu không về, con về phòng nghỉ ngơi”.

“Mẹ, Lâm Minh Kiều… cô ấy nói gì với mẹ?” Tống Dung Đức không nhịn được hỏi.

Chung nghệ Vi im lặng nói: “Tối hôm qua cô ấy đột nhiên đến nói hy vọng ông nội đồng ý cho con trở về Tống gia. Cô ấy nói gần đây con xin lỗi cô ấy, cô ấy cũng hiểu ý của con và mọi người Tống gia. Nhưng cô ấy không muốn đứa trẻ trở thành ràng buộc của con, tình yêu mà cô ấy mong mỏi là thứ tình yêu đích thực”.

“Cô ấy yêu cầu chúng ta suy nghĩ về cảm thụ của cô ấy, không nên tìm mọi cách gò ép cô ấy và con thành một đôi, như vậy chỉ có trưởng lão vui lòng, còn bản thân các con sẽ không vui. Nếu chúng ta không đồng ý, cô ấy sẽ rời khỏi Tống gia, đứa bé cũng phá bỏ.”

Tống Dung Đức ở lại một lúc, Lâm Minh Kiều lại dám nói những lời như vậy trước mặt ông nội, “Cô ấy không sợ ông nội tức giận sao?”