Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1485




Chương 1485

Anh ngập ngừng ngồi dậy và thấy rằng anh đã ngủ ở một nơi quen thuộc, nhưng anh không thể nhớ mình đã ở đâu trong một thời gian.

Cho đến khi Tống Thanh Duệ bước vào, “Dung Đức, anh đã tỉnh.”

Tống Dung Đức sững sờ vài giây mới chợt nhớ tới, đây không phải là của Tống Thanh Duệ sao?

“Chú rốt cục cũng nhận lại tôi.” Anh ấy lạnh lùng trừng mắt nhìn Tống Thanh Duệ.

Tống Thanh Duệ mỉm cười, “Anh cũng biết tôi luôn nghe lời ông nội, nếu ông nội đồng ý, tôi sẽ được gọi anh là anh của tôi. ”

“đồng ý?”

Tống Dung Đức không đáp,” Đồng ý cái gì”?

“Ông đồng ý cho anh trở về Tống gia”.

Tống Thanh Duệ lười biếng dựa vào tủ, khoanh tay trước ngực.

“Thật sao.” Tống Dung Đức vui mừng khôn xiết,  “Anh biết anh có lỗi với ông nội,  chắc hẳn lúc trước ông rất tức giận, nhưng dù sao ông vẫn thương anh, trước đó chỉ là nói nhảm…”

“Anh suy nghĩ nhiều quá”.Tống Thanh Duệ ngắt lời anh, “là chị Minh Kiều tối hôm qua cô ấy đến Tống gia, cô ấy xin phép ông nội, ba mẹ cho phép anh trở về Tống gia, ông nội đồng ý”.

Tống Dung Đức bị chấn động mạnh, anh nhớ tối hôm qua anh và Lâm Minh Kiều đã ăn tối và nói chuyện. Trong khoảng thời gian đó, quan hệ của anh và Lâm Minh Kiều đã dịu đi một chút, nhưng anh không ngờ rằng Lâm Minh Kiều lại như vậy, nhờ gia đình đích thân đến gặp anh, anh đã quay trở lại.

Càng nghĩ về nó, anh ấy càng cảm thấy rằng con người trước đây của mình thực sự là chết tiệt và không phải là một con người.

Nói một cách dễ hiểu, Lâm Minh Kiều là một người mạnh mẽ.

Cô ấy có vẻ mặt sắc sảo và xấu tính, lời nói của cô ấy đôi khi khó nghe, anh và cô ấy luôn như kẻ thù, nhưng cuối cùng cô ấy đã tự giúp anh.

Anh sững sờ nhìn, lẽ ra anh phải rất vui nhưng trong lòng lại choáng ngợp.

“Tôi đã ăn tối với cô ấy tối qua…”

“Anh say rồi, cô ấy gọi tôi đến đón.” Tống Thanh Duệ nhìn anh thở dài, “Anh sao mà tốt số như vậy, Minh Kiều thật là một người phụ nữ tuyệt vời, sao anh không biết nâng niu”.

“Đừng nói với tôi như vậy, cô ấy giống tôi trước đây.” Tống Dung Đức phức tạp nói, “Cô ấy cũng không thích tôi.”

“Nói cũng đúng”. Tống Thanh Duệ sờ sờ cằm, “đáng tiếc, mẹ anh yêu cầu cha tôi nhận cô ấy làm con gái nuôi, có nhiều cách để bù đắp. Nếu anh không muốn cưới cô ấy, có thể để tôi cưới cô ấy. Tôi không để ý đến đứa con trong bụng cô ấy, than ôi thật đáng tiếc”.

“Chú đang nói nhảm gì vậy?” Tống Dung Đức không nói nên lời, sửng sốt khi nghe được lời của Tống Thanh Duệ, còn có chút tức giận không nói ra được, là nói đùa sao?

“Làm sao vậy, đừng nói bậy bạ”, Tống Dung Đức nghe Tống Thanh Duệ nói vậy lặng người và không khỏi tức giận. “Chú bị bệnh rồi sao có khi nào hai anh em dùng chung một người phụ nữ. Nếu tin này truyền ra ngoài làm trò cười thiên hạ”.

“Cái gì gọi là dùng, anh đừng nói như vậy khó nghe, các ngươi kia là ngoài ý muốn.” Tống Thanh Duệ uể oải nói, ” tôi không thèm để ý phụ nữ còn có lần thứ nhất hay khônh, chỉ cần tôi thích là được.”

“Tống Thanh Duệ, cô ấy bây giờ là chị gái chính thức của chú, chú hãy bỏ đi những suy nghĩ khó hiểu của mình đi”. Tống Dung Đức giận dữ cảnh cáo.

“Sao lại căng thẳng như vậy?” Tống Thanh Duệ ra vẻ mỉm cười, “Anh đối với cô ấy không có tình cảm, có một người đàn ông tốt thích cô ấy, anh nên vui vẻ chúc phúc chứ.”