Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1461




Chương 1461

“Anh Tuấn, anh đáng ghét, anh im đi.” Khương Tuyết Nhu đè miệng.

“Khuynh Tuyết Nhu, em mỗi lần nói đều đáng yêu như vậy.” Hoắc Anh Tuấn cười xấu xa.

“Đều la do anh.”  Tống Dung Đức chịu không nổi, cả người nổi da gà khắp màn hình.

“Anh Tuấn, để em yên”, Khương Tuyết Nhu cảnh cáo Hoắc Anh Tuấn, nói: “Minh Kiều không phải là không thể buông tha Giang Bồi Viễn, mà là muốn xử lý con nhỏ bên cạnh anh ấy. Nếu không muốn cô ấy sẽ tự mình hành động với con  nhỏ này, tôi chỉ biết rằng Giang Bồi Viễn thực sự đã đưa con nhỏ đó về Kinh Đô. ”

“Khương Tuyết Nhu, con nhỏ nào, đừng làm bẩn tay, anh có thể giúp em.” Hoắc Anh Tuấn mạnh miệng nói.

Tống Dung Đức nghe vậy liền trở nên lo lắng, “Này, đừng nói với cô ấy, tôi không nói không muốn, tôi chỉ là muốn hỏi.”

“Rất phức tạp. Anh hỏi chúng tôi nhưng amh sẽ không tin, tôi cũng không muốn nặng lời với anh, nhưng chắc chắn không phải vì Giang Bồi Viễn,” Khương Tuyết Nhu cúp máy sau khi nói.

Tống Dung Đức sợ tới mức Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn sẽ giật lấy, lập tức kêu trợ lý nhanh chóng hành động.

… …

Tập đoàn Phàm Ngu.

Nguyễn Nhan vốn dĩ buổi sáng quay quảng cáo, nhưng bị Đỗ Tuyên gọi điện tạm thời cô phải hoãn quay, vừa đến công ty thì tâm trạng không tốt lắm.

“Đỗ tổng, gọi cái quái gì mà vội vậy ….”

Nguyễn Nhan đẩy cánh cửa hé mở của văn phòng vừa nói chuyện, nhưng lời nói phía sau lại làm nghẹn ngào dáng người mảnh khảnh cao quý trên ghế văn phòng.

“Nào.” Quý Tử Uyên nghịch cây bút đen trong tay với những ngón tay khéo léo, nét mặt tuấn tú chìm xuống như nước, “Tôi đã đợi cô mười phút rồi.”

Nguyễn Nhan tính tình dù tốt thế nào, trong mắt cũng tràn đầy tức giận, “Thật là trùng hợp, tôi lỡ quay quảng cáo hai tiếng đồng hồ mới qua được, hôm nay cũng làm gián đoạn lịch trình của tôi.”

“Là sếp của cô, không phải nhân viên nào cũng làm như vậy.” Quý Tử Uyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của cô, khó thấy được bộ dạng thần sắc từ bên trong của cô, anh không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn có chút đùa giỡn. .

Biểu cảm như vậy … Quá giống ai đó.

Trong trí nhớ của anh, chỉ có Nhạc Tiếu Nhi mới dám dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.

Anh phát hiện anh thích nhìn  Nguyễn Nhan tức giận.( bome, thế thì anh sắp bị ngược rồi)

Nguyễn Nhan châm chọc liếc anh một cái, “Quý Thiếu, e rằng anh chưa xem hợp đồng giữa tôi và công ty. Hiện tại tôi đã thành lập studio của riêng mình, ngoại trừ công ty tổ chức hội nghị theo quý hàng năm và các sự kiện tương quan bên ngoài, tôi hoàn toàn không cần đến công ty. ”

“Cô nghĩ rằng … cô có quyền thách thức tôi?”

Quý Tử Uyên xoay người ngồi trên ghế sô pha da, đôi môi mỏng tuấn tú khẽ câu lên, có ý giễu cợt, kiêu ngạo lạ thường khiến Nguyễn Nhan thầm nghiến răng.

Trước đây cô ấy chỉ coi Quý Tử Uyên là đồ cặn bã, nhưng không ngờ anh ấy lại có một mặt kiêu ngạo như vậy.

Chắc chắn, trước kia cô ấy không biết rõ về anh.

“Anh kêu tôi tới, anh muốn làm gì?” Nguyễn Nhan không có tâm trạng tiếp tục trò chuyện với anh, “Giống tối hôm qua châm chọc tôi đến gần Lâm Minh Kiều là có mục đích, hay là kêu tôi nên cách xa các cô ấy một chút. ”