Chương 1449
Ánh mắt của anh ấy tối sầm lại, đột nhiên im lặng.
Ánh mắt Nguyễn Nhan lạnh lùng hờ hững, im lặng chờ anh ấy một lát, cô ấy thấy anh ấy không nói tiếp thì lại gắp đồ ăn.
Thái độ hờ hững của cô ấy làm cho đôi mắt Quý Tử Uyên trở nên lạnh lẽo: “Tại sao cô không nói gì?”
“Tôi không biết nên nói gì, nếu tôi nói không muốn hấp dẫn ánh mắt của anh, anh sẽ mắng tôi dối trá, tôi nói mình thật sự muốn gây chú ý của anh thì anh lại mắng tôi hèn hạ.”
Nguyễn Nhan ăn xong một miếng mới nói: “Cho nên cách tốt nhất là im lặng, tránh cho anh lại đe dọa muốn phong sát tôi.”
Quý Tử Uyên nhìn động tác của cô ấy thì đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm.
Lâm Minh Kiều vốn muốn nói giúp Nguyễn Nhan, nhưng cô ấy nghe Nguyễn Nhan nói thì “Phụt” bật cười: “Có lý, đôi khi đàn ông nhàm chán như vậy đó, chúng ta ăn thôi.”
. . .
Sau đó Quý Tử Uyên đứng dậy đi vệ sinh.
Lúc anh ấy đang rửa tay thì Hoắc Anh Tuấn đi tới: “Haiz, tôi nói đêm nay cậu không nể mặt tôi rồi, dù sao Tuyết Nhu đã mời Nguyễn Nhan đi ăn chung, tôi không quan tâm trước kia hai người có mâu thuẫn gì, cậu có cần nhiều lần nhắm vào người ta trong bữa cơm chứ.”
“Tôi có à?” Quý Tử Uyên không thay đổi sắc mặt.
“Cậu không có sao?” Hoắc Anh Tuấn liếc anh ấy một chút: “Cậu muốn tôi miêu tả dáng vẻ hiện tại của cậu không, giống như cậu muốn ngủ với người ta lại bị từ chối, cậu không có cam lòng nên chèn ép người ta làm niềm vui, tìm kiếm cảm giác tồn tại.”
“Thần kinh.” Quý Tử Uyên mắng.
“Trước kia cậu không phải như vậy.” Hoắc Anh Tuấn rút một tờ giấy lau tay.
Quý Tử Uyên nhíu mày châm điếu thuốc: “Đúng rồi, vì sao Nguyễn Nhan lại ở đây, cô ấy quen biết với Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu.”
“Tôi cũng không rõ lắm, sau khi phiên tòa kết thúc thì thấy cô ta ngồi chung với mấy người Tuyết Nhu, Dung Đức nói hôm nay bọn họ mới quen biết.”
“Nguyễn Nhan cũng đi xem vụ kiện của cậu sao?” Quý Tử Uyên nhướng mày.
“Ừm.”
Hoắc Anh Tuấn đến gần nhà vệ sinh nam.
Lúc hai người trở về thì phát hiện chỗ Nguyễn Nhan trống không.
“Nguyễn Nhan tạm thời có việc nên đi rồi.” Lâm Minh Kiều có chút chán nản nhìn về phía Quý Tử Uyên: “Cậu Quý, tôi biết trong mắt anh thì Nguyễn Nhan chỉ là một diễn viên, có lẽ anh cũng xem thường cô ấy, nhưng có thể đừng nói mấy lời quá đáng được không.”
Có lẽ bởi vì cô ấy là người Thanh Đồng, cho nên cô ấy rất phản cảm những cậu chủ nhà giàu nghĩ mình hơn người này.
Nếu lúc trước cô ấy sẽ chịu đựng, nhưng bây giờ cô ấy là con nuôi của Tống Nguyên, cô ấy cũng không muốn nhẫn nhịn.
“Anh đừng nói như tất cả phụ nữ luôn ham muốn tiền tài, thân phận của anh vậy, không sai, có người như vậy, nhưng. . . .”
“Cô và Nguyễn Nhan quen nhau được bao lâu.” Quý Tử Uyên nhàn cắt ngang: “Hai tiếng, ba tiếng, cô hiểu rõ con người của cô ấy à.”