Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1446




Chương 1446

“Đúng là nhỏ, năm nay tôi đã kiếm mấy trăm tỷ cho Phàm Ngu.” Nguyễn Nhan cũng hờ hững nói.

“Mấy trăm tỷ rất nhiều sao.” Quý Tử Uyên cười khẽ.

Nguyễn Nhan cong môi: “Cậu Quý, anh đừng nói mấy lời này ở trước mặt công chúng, nếu không thì người ta sẽ phỉ nhổ anh đấy.”

“Ai dám phỉ nhổ tôi chứ.” Quý Tử Uyên gõ mặt bàn.

Bầu không khí lại yên tĩnh.

Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu liếc nhau một cái, nhìn thấy đối phương cũng đau đầu.

Bữa cơm này không thể yên tĩnh được mà.

Trước đó Lâm Minh Kiều và Tống Dung Đức ồn ào, Quý Tử Uyên đến, lại đổi thành Quý Tử Uyên và Nguyễn Nhan châm chọc nhau.

Thật là mệt mỏi.

“Có ai muốn uống rượu không.” Hoắc Anh Tuấn nói sang chuyện khác.

“Sao cũng được.” Nguyễn Nhan và Quý Tử Uyên đồng thời mở miệng.

Sau khi Nguyễn Nhan nói xong thì ánh mắt lạnh lùng mắt liếc Quý Tử Uyên một chút, Quý Tử Uyên cong môi: “Chúng ta rất ăn ý.”

Lâm Minh Kiều gõ bàn: “Cậu Quý, anh hãy nhớ kỹ anh sắp kết hôn với Thang Nhược Lan.”

Quý Tử Uyên: “. . .”

Cô ấy vừa nhắc tới Thang Nhược Lan thì cả người anh ấy cảm thấy chán ghét.

Lâm Minh Kiều đúng là hết chuyện để nói.

Quý Tử Uyên nhìn Tống Dung Đức một chút: “Cậu quản lý tốt mẹ của con mình đi, phụ nữ mang thai không thể ăn nhiều thứ, nhất là đồ ăn sống.”

Lâm Minh Kiều đang định ăn cá sống: “. . .”

Quý Tử Uyên đáng ghét, cô ấy nguyền rửa sau này anh ấy sẽ đội nón xanh, sinh con xấu xí.

“Tử Uyên là bác sĩ, em nên nghe lời cậu ấy.” Tống Dung Đức lập tức lấy đi đĩa cá sống trước mặt cô ấy.

Lâm Minh Kiều hít sâu, Khương Tuyết Nhu nói: “Để cậu ấy ăn một miếng đi, một miếng sẽ không sao.”

“Vậy em chỉ được ăn một miếng.” Tống Dung Đức gắp miếng cá nhỏ nhất cho cô ấy.

“Liên quan gì anh.” Lâm Minh Kiều nổi giận.

“Đương nhiên là liên quan đến anh, anh quan tâm đến con.” Tống Dung Đức cẩn thận nói: “Mặc dù em không cho con nhận anh, nhưng không thể ngăn cản anh quan tâm nó.”

Lâm Minh Kiều không quan tâm anh ta, cô ấy gắp miếng cá sống nhúng vào nước lạnh.

Tống Dung Đức đen mặt lại: “Anh không có bệnh.”

“Tôi không biết, anh và Nhạc Hạ Thu qua lại một thời gian, nói không chừng anh nhiễm bệnh gì đó cũng không chừng.”

Tống Dung Đức đỏ mặt lên, một lúc lâu anh ta nói ra: “Anh và Nhạc Hạ Thu chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”

“Khụ khụ.” Mấy người Hoắc Anh Tuấn ho khan một tiếng.

Quý Tử Uyên khó hiểu nhìn qua: “Cậu cũng không được?”