Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1444




Chương 1444

Tống Dung Đức giật mình, cúi đầu không lên tiếng.

Lâm Minh Kiều càng nói càng khó chịu, thậm chí hốc mắt đỏ lên: “Trước kia tôi muốn yêu đương bình thường, kết hôn sinh con, hiện tại tôi chưa kết hôn đã có con, hiện tại bụng chưa rõ, đến lúc bụng lớn hơn thì tôi phải lén ra nước ngoài sinh con, anh đã hủy hoại cuộc đời của tôi, đồ cặn bã.”

Nếu như cô ấy không kiềm chế thì chỉ muốn dội nước nóng lên mặt Tống Dung Đức.

Tống Dung Đức nghe xong thì trong lòng cảm thấy khó chịu.

Giống như ăn thuốc đắng vậy, rất đắng.

Anh ta phải thừa nhận mình đã tổn thương Lâm Minh Kiều, nếu anh ta không mời anh em Nhạc Hạ Thu đến bữa tiệc ra mắt sản phẩm mới, cô sẽ không bị Nhạc Trạch Đàm gài bẫy, sau đó Tống Quân Nguyệt lại cố ý đổi thuốc làm cho cô ấy mang thai.

Từ đầu tới đuôi cô ấy là người bị hại.

Nếu như. . . Nếu như khi đó anh ta nghe theo sự sắp xếp của nhà họ Tống, kết hôn với cô ấy thì tốt rồi.

Vậy đứa bé cũng có gia đình trọn vẹn, Lâm Minh Kiều cũng không cần lén lút vì chưa kết hôn mà có con.

Đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận.

Khương Tuyết Nhu thở dài: “Minh Kiều nói không sai, lúc trước cô ấy cũng không muốn giữ đứa bé lại, chị anh đã uy hiếp cô ấy, nếu cô ấy phá thai thì công ty nhà họ Lâm sẽ bị chèn ép.”

“Anh xin lỗi. . . Anh thật sự xin lỗi.” Tống Dung Đức hối hận: “Hay là. . . Anh sẽ cưới em, anh sẽ chịu trách nhiệm được không, sau này anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với em và con.”

Tuy ràng anh ta cũng không yêu Lâm Minh Kiều, nhưng anh ta bằng lòng chịu trách nhiệm.

“Anh nằm mơ đi.” Lâm Minh Kiều nổi trận lôi đình: “Anh xứng với tôi sao, chẳng qua anh chỉ là đồ rác rưởi bị Nhạc Hạ Thu đá đi mà thôi, tôi cũng không phải là thùng rác, chuyên thu nhận loại rác rưởi mà người khác không cần.”

Cô ấy đả kích Tống Dung Đức làm cho khuôn mặt tuấn tú trắng bệch: “Lâm Minh Kiều, được rồi, em nói chuyện thật quá đáng, có ai không có lúc bị ma xui quỷ kiến chứ, không phải Anh Tuấn cũng. . . .”

“Cậu đừng kéo tôi xuống nước.” Hoắc Anh Tuấn lập tức lo lắng nắm tay Khương Tuyết Nhu, trừng mắt cảnh cáo Tống Dung Đức một chút.

Tống Dung Đức buồn rầu, đầu óc chập mạch, vô thức nói: “Vậy không phải trước kia em bị cũng vứt bỏ sao, em cũng là rác rưởi, chúng ta cùng là rác rưởi, đúng lúc tạo thành một đôi.”

“. . .”

Anh ta nói xong thì khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Minh Kiều đen lại, những người khác cũng im lặng.

Khương Tuyết Nhu xoa trán, cô chưa thấy ai có EQ thấp như thế, chỉ xát muối vào vết thương của người khác.

Hoắc Anh Tuấn rót một chén trà cho anh ta: “Dung Đức, cậu không biết nói chuyện thì im lặng uống trà đi, đừng phá bầu không khí.”

Tống Dung Đức chớp mắt, cũng phát hiện bầu không khí không đúng, vội vàng nói: “Ý của anh là. . . Chúng ta đều là người lưu lạc chốn nhân gian, rất có duyên phận. . . .”

“Ai có duyên phận với anh chứ, Tống Dung Đức, tôi cầu xin anh im miệng lại, tôi thà tìm một tên rác rưởi khác cũng sẽ không thu nhận rác rưởi do Nhạc Hạ Thu vứt đi, hơn nữa anh không nhìn vào gương sao, anh xứng với tôi à, tôi có tiền có quyền, chỗ dựa là tổng thống tương lai, xinh đẹp như hoa, anh thì sao, anh có cái gì, chỉ có cái mông bị đánh nát mà thôi.”