Chương 1432
“Thật hay giả vậy.” Khương Tuyết Nhu trợn to mắt, ai cũng thích làm đẹp, cô cũng không ngoại lệ.
“Cậu không nhìn thấy hôm nay tớ rất tự nhiên à.” Lâm Minh Kiều nhíu mày.
Khương Tuyết Nhu lập tức mở túi nhỏ ra, tràn ngập mong đợi bắt đầu nghiên cứu đồ trang điểm của Lâm Minh Kiều.
Cô say mê đến mức quên chuyện đến tòa án, cho đến lúc Hoắc Anh Tuấn gọi điện thoại tới: “Tuyết Nhu, em đã đến chưa, còn mười phút nữa phiên tòa sẽ bắt đầu.”
“. . .”
Khương Tuyết Nhu đang trang điểm thì ngẩn người ra.
“Không lẽ em. . . Quên rồi.” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sao có thể, em đang đi đón Minh Kiều, kết quả cô ấy lề mà lề mề.” Khương Tuyết Nhu nói xong thì nhận được ánh mắt sát ý của Lâm Minh Kiều.
“Em đón cô ấy gì, phụ nữ mang thai chạy đến đây làm gì chứ.” Hoắc Anh Tuấn vừa tức vừa buồn: “Em mau đến đây đi, không có em thì anh thắng cũng không có ý nghĩa gì.”
“Được, em lập tức tới ngay.”
Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại, Lâm Minh Kiều hung hăng liếc cô một cái: “Bởi vì tớ lề mà lề mề làm cậu trễ giờ sao?”
“Tớ đợi cậu nửa tiếng nên không tính là nói dối.” Khương Tuyết Nhu cười ha ha nói.
Lâm Minh Kiều quay đầu không để ý tới cô.
May là tòa án gần chỗ này.
Mặc dù bọn họ đến trễ mấy phút nhưng vẫn kịp.
Phiên tòa bắt đầu, người ngồi đầy phía trước nên hai người khom người lặng lẽ ngồi dãy ghế thứ hai đếm ngược.
Khương Tuyết Nhu vừa đi vào thì ánh mắt theo dõi Hoắc Anh Tuấn.
Hôm nay Hoắc Anh Tuấn mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu trắng bên trong phối với cà vạt màu sẫm, cả người toát ra vẻ cẩn thận chín chắn, từ góc của cô nhìn qua khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ giống như được vẽ ra.
Lúc người đàn ông ở trước mặt cô thì ngây thơ như đứa trẻ, chỉ khi nào anh đứng trên chiến trường của mình mới giống như người trưởng thành.
Lâm Minh Kiều không giống với cô, cô ấy không thích Hoắc Anh Tuấn, cho nên sau khi ngồi xuống thì nhìn xung quanh, sau đó cô ấy nhìn thấy người bên cạnh mình là một cô gái hơn hai mươi tuổi đeo khẩu trang.
Lúc cô ấy nhìn qua thì đối phương cũng đang nhìn cô ấy và Khương Tuyết Nhu, trong đôi mắt đen lóe ra ánh sáng không tên, rất dịu dàng.
Nhưng lúc Lâm Minh Kiều và cô ấy nhìn nhau thì cô ấy lại lập tức rời mắt đi.
Lâm Minh Kiều nhìn đôi mắt lộ ra ngoài thì luôn cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã ở đâu đó.
“Á, tôi nhớ ra cô rồi, có phải cô là. . . Nguyễn. . . Nguyễn Nhan đúng không.” Lâm Minh Kiều vui vẻ thấp giọng nói.
“Ừm.” Không ngờ đối phương lại thản nhiên thừa nhận.
Lâm Minh Kiều kinh ngạc đến ngây người, lập tức mừng rỡ không thôi: “Ông trời ơi, tôi rất thích cô, trước đó tôi đã xem cô diễn « Độc Hậu », diễn xuất sinh động lại hoàn hảo.”