Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1420




Chương 1420

“Nếu anh nói như vậy, tôi cũng phải chịu trách nhiệm.” Hoắc Anh Tuấn cảm thấy không ổn.

“Quên đi, không nghĩ tới.” Quý Tử Uyên đứng dậy, “Tôi gọi cho Khương Tuyết Nhu.”

“Không, đã muộn như vậy, tôi không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô ấy.” Hoắc Anh Tuấn từ chối.

Quý Tử Uyên không nói nên lời, cái tay chết tiệt của anh là một chuyện đại sự, còn sợ quấy rầy giấc ngủ của cô ấy, coi như đây là nghiệp quật đi.

… …

Mười giờ sáng.

Sau khi Hoắc Anh Tuấn rời khỏi bệnh viện, anh trực tiếp liên lạc với Lục Thiên Bảo, Lục Thiên Bảo đi tới, anh liền ném một ngón tay về phía anh ấy mà không nói gì.

“…”

Lục Thiên Bảo đang ăn đồ rán suýt chút nữa đã nôn ra.

Ánh mắt anh nhanh chóng liếc qua bàn tay đang quấn gạc của Hoắc Anh Tuấn, đồng thời tỏ vẻ kinh ngạc, “Hoắc Thiếu, anh đây là……”

“Tôi trả cho anh, không phải tôi đã nói là sẽ trả lại anh sao” Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng nói, như thể đang nói đến trả tiền.

Lục Thiên Bảo hơi sững sờ, sau khi phản ứng lại thì nhìn anh ấy có chút khâm phục.

Vốn dĩ anh cho rằng Hoắc Anh Tuấn chỉ là đang nói lung tung, dù sao Hoắc gia có xuống dốc đi chăng nữa thì sự kiêu ngạo của Hoắc Anh Tuấn vẫn còn, làm sao có thể cam tâm thật sự để mất một ngón tay đối với một tên thuộc hạ đang làm việc cho người khác?.

Nhưng bây giờ, Hoắc Anh Tuấn đã làm được.

“Hoắc Thiếu, tôi biết nguyên nhân thực sự anh làm điều này, nhưng tôi vẫn vô cùng ngưỡng mộ. Tôi, Lục Thiên Bảo hiếm khi khâm phục người khác, anh là người đầu tiên.” Lục Thiên Bảo chân thành nói.

“Tôi không muốn mắc nợ ai nhất là anh, tuy rằng anh chỉ có nhiệm vụ bảo vệ Khương Tuyết Nhu, nhưng tôi biết những năm này ở nước ngoài chính anh mới là người giữ an toàn cho ba người bọn họ.” Tay Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng xoa xoa vết thương, rất đau, nhưng ít nhất đối mặt với Lục Thiên Bảo, anh không cần cảm thấy áy náy nữa.

Lục Thiên Bảo nhướng mày, “Chỉ cần anh đừng làm chuyện sai trái nữa, tôi cũng hy vọng lần này cô ấy sẽ thật sự hạnh phúc. Dù sao thì … tôi nhìn cô ấy sống mà mệt mỏi quá đi mất.”

Nói xong, anh ấy ném ngược lại ngón tay, ” Anh có thể tự mình giữ lấy, tôi không có thói quen nhận ngón tay bị chặt đứt.”

Sau khi rời đi, Lục Thiên Bảo trực tiếp đến tập đoàn Hồng Nhân tìm Khương Tuyết Nhu.

Cô vừa mới kết thúc cuộc họp ngắn với một vài giám đốc điều hành, vừa bước ra đã thấy Lục Thiên Bảo dựa vào tường, hai tay đút túi quần, vẻ ngoài lạnh lùng phóng túng khiến các nữ nhân viên của công ty đi ngang qua đều quay lại nhìn thường xuyên.

“Này, em nói em và Lương Vũ đều đẹp trai như vậy, tại sao cứ phải thích đàn ông?” Khương Tuyết Nhu mỗi lần nhìn thấy anh đều cảm thấy tiếc nuối, “Thảo nào trên mạng nói phụ nữ không dễ tìm đàn ông, không phải chỉ có đối thủ là phụ nữ mà còn có cả đối thủ là đàn ông”.

“Nếu chị thương xót những người phụ nữ đó, tốt hơn hết hãy chia sẻ Hoắc Anh Tuấn và để anh ấy giải quyết vấn đề cho những người phụ nữ đó.” Lục Thiên Bảo tinh nghịch kéo môi .