Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1415




Chương 1415

Bên trong giam giữ một người đàn ông mặc đồ rách rưới, quần áo trên người đã bẩn đến không nhìn rõ màu sắc, trên người đầy vết thương, cả người co rúm lại nơm nớp lo sợ.

Người này là Nhạc Trạch Đàm, khi anh ta nhìn thấy người đeo mặt nạ trắng xuất hiện thì cả người giống như phát điên: “Cầu xin cô thả tôi ra ngoài đi.”

Anh ta “Bịch” quỳ xuống đất: “Chị ơi, không phải là chị, bà cô ơi, bỏ qua cho tôi đi, tôi quỳ lạy cô đấy.”

Anh ta sắp phát điên lên, anh ta đã ở đây một tháng.

Từ khi Quý Tử Uyên phế anh ta thì anh ta đã vào bệnh viện, anh ta ở bệnh viện một tuần nhưng Nhạc Hạ Thu cũng không đến xem thăm.

Anh ta vừa xuất viện thì có người bắt anh ta đến chỗ này.

Những ngày qua, người này thỉnh thoảng xuất hiện, vết thương trên người anh ta đều do người này để lại.

“Tôi không thể thả anh đi.” Nguyễn Nhan đi đến trước mặt anh ta.

“Rốt cuộc cô là ai?” Nhạc Trạch Đàm run rẩy nói: “Có phải là. . . Lâm Minh Kiều nói cô bắt cóc tôi đúng không, hay là Khương Tuyết Nhu.”

Nguyễn Nhan cười cười: “Nếu anh không ngu ngốc như vậy thì sẽ không rơi vào tình trạng ngày hôm nay, anh biết quá nhiều chuyện.”

“Ý của cô là gì?” Nhạc Trạch Đàm nói: “Nhạc Hạ Thu sai cô làm đúng không.”

Nguyễn Nhan không nói lời nào.

Nhưng mặt nạ trắng dưới ánh đèn mờ tối lộ vẻ đáng sợ.

Nhạc Trạch Đàm bị giam quá lâu, cả ngày không nhìn thấy ánh mặt trời, gần như sắp sụp đổ, anh ta mất khống chế rống lên: “Chắc chắn là cô ta, chắc chắn là cô ta, cô gọi cô ta đến đây, tôi là anh trai của cô ta.”

“Tôi nghĩ cô ta chắc chắn gai mắt với người anh trai này.” Nguyễn Nhan lành lạnh nói: “Anh liên tục cản trở, cô ta cũng khuyên anh, cảnh cáo anh, nếu không phải anh thích gây chuyện thì cô ta sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, thậm chí cô ta nói anh xử lý một chút việc cũng không xong.”

“Tôi sai rồi, là tôi không tốt.” Nhạc Trạch Đàm nghe cô ấy nói thì càng chắc chắn Nhạc Hạ Thu cho người bắt mình.

Người khác không biết nhưng anh ta biết, thủ đoạn của em gái mình luôn luôn tàn nhẫn, luôn có người không hiểu rõ bán mạng vì cô ta.

“Tôi cũng không dám nữa, cô nói với cô ta sau này tôi sẽ thành thật: “Nhạc Trạch Đàm khóc nói: “Quý Tử Uyên đã phế phía dưới của tôi rồi, tôi đã rất thảm, cô nể mặt tôi là anh trai cô ta mà bỏ qua cho tôi đi.”

Hai mắt Nguyễn Nhan lóe lên.

Không ngờ Quý Tử Uyên phế Nhạc Trạch Đàm.

Không phải anh ấy luôn bảo vệ Nhạc Hạ Thu à.

“Đáng tiếc, anh nhận ra quá muộn.” Nguyễn Nhan lạnh lùng nói: “Trên thế giới này không có thuốc hối hận, hôm nay có lẽ là lần cuối cùng tôi đến đây, anh biết vì sao không?”

Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu Nhạc Trạch Đàm trong đầu.

Anh ta hoàn toàn sụp đổ, nước mắt nước mũi chảy xuống: “Không muốn, tôi cầu xin cô, tôi quỳ xuống cầu xin cô, chỉ cần cô thả tôi ra thì tôi sẽ đưa tiền cho cô, tôi có rất nhiều tiền.”

“Cảm ơn, không cần, chúng tôi làm nghề này rất có quy tắc, lấy tiền của người ta thì phải làm thật tốt.”

Nguyễn Nhan nói xong thì lấy ra một con dao, lưỡi dao nhẹ nhàng rạch lên trên mặt anh ta.

Sau đó mùi máu tanh tỏa ra.