Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 141






“Được rồi, chúng ta hãy trở lại vấn đề.”

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn trở lại bình tĩnh và lãnh đạm. “Chủ tọa phiên tòa, Lạc Hồng Giang không chỉ trộm đổi vật liệu dây điện ở khách sạn Hoàng Hải, mà còn làm trò với vật liệu chống thấm. Những chuyện tương tự không chỉ phát sinh ở công trình cho nhà họ Chu, mà khi anh ta thi công công trình biệt thự, viện bảo tàng, hội sở cũng làm chuyện y hệt.” “Anh nói bậy bạ, tôi chưa từng làm qua những việc như thế!” Lạc Hồng Giang lắc đầu. Anh không thể nào việc gì cũng tra được hết như thế. “Tuy nhiên, các chủ sở hữu sau đócũng phản hồi rằng sau khi trải qua trùng tu, thì lại xuất hiện những trường hợp như bị úng nước, mất điện, nhiều tình huống tiêu cực khác. Chủ tọa, đây là video do những chủ sở hữu đó tự mình lưu lại.”

Hoắc Anh Tuấn đưa một thẻ nhớ khác vào. “Không chỉ vậy, các dự án xây dựng mà anh ta tham gia cũng bị ăn bớt nguyên liệu. Một số tòa nhà thậm chí còn bị gạch lát trên tường rơi xuống làm bị thương. Chỉ là sau lưng Lạc Hồng Giang tài hùng thể lớn, người bị thương nhận được một khoản tiền bồi thường hơi ít, cũng không giải quyết được gì.”


Khi video khiếu nại từ từng vị chủ sở hữu được tung ra, Lạc Hồng Giang gần như khuỵu xuống đất, những người đó tất cả đều đã hợp tác qua cùng với anh ta. Nhưng sau chuyện này anh ta cũng rất cẩn thận che đậy, anh ta còn tưởng rằng sẽ không bao giờ bại lộ.

Người này đã làm như thế nào?

Anh ta có còn là một con người không? Anh ta cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.

Cho tới bây giờ, chưa từng có phút giây nào khiến anh ta hối hận như bây giờ.

Hoặc là nói, anh ta căn bản không ngờ Khương Tuyết Nhu quen biết một người như vậy.

Anh ta nhìn Khương Tuyết Nhu như nhìn thấy một vị cứu tinh, không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa: “Tuyết Nhu, cầu xin em tha cho anh. Anh sai rồi. Trước kia anh không nên đắc tội với em. Anh là anh họ của em mà, chúng ta là anh em, là người thân”

Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy buồn nôn, lạnh lùng nói: “Khi anh hại tôi, tại sao anh không nghĩ mình là anh họ tôi? Huống chim người làm trời nhìn, những chuyện ác mà anh làm, phải nhận báo ứng rồi.”


Sau khi nói xong, cô ấy nhìn Chu Mộc Thanh: “Cậu Chu, Mộc Thanh, tôi chịu trách nhiệm về khách sạn. Đáng lẽ tôi không nên tin vào Khải Phong và không nên để anh ký với Khải Phong. Trên thực tế, tôi từ chức ban đầu là do không nhìn được việc Lạc Hồng Giang kiếm tiền từ vật liệu. Tôi thậm chí đã báo cáo lên các giám đốc điều hành cấp cao của Khải Phong, nhưng tất cả mọi người đều nhằm một mắt, mở một mắt, và thậm chí … họ còn đuổi tôi ra.”

Cô mỉa mai liếc nhìn Khương Thái Vũ khuôn mặt xám xịt kia.

Chu Mộc Thanh tức giận vỗ bàn: “Khương Thái Vũ, ông dám lừa tôi, chúng ta phải giải quyết cho xong chuyện này”

Khương Thái Vũ tức giận sắp ngất đi, không ngờ cuối cùng ông lại đắc tội nặng nề với nhà họ Chu, nhưng nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là không thể để mình bị dính líu vào. “Cậu Chu, trời đất chứng giảm, tôi thật sự không biết, bởi vì Tuyết Nhu và Lạc Hồng Giang mâu thuẫn đã lâu, tôi còn tưởng rằng hai đứa nó lại tranh cãi chuyện riêng.”

Khương Thái Vũ đau lòng, ôm đầu nhìn về phía Lạc Hồng Giang: “Cháu nói có đúng hay không?” “Đúng vậy, tôi đã làm chuyện đó sau lưng chú” Lạc Hồng Giang nghiến răng nghiến lợi cúi đầu, chỉ cần họ Khương ở bên ngoài còn nguyên vẹn, nhất định có thể nghĩ cách giải cứu anh ta.

Hoắc Anh Tuấn thu hồi ánh mắt và nhìn về phía chủ tọa phiên tòa: “Lạc Hồng Giang còn làm nhiều hơn thế. Anh ta vu hãm Khương Tuyết Nhu và khi cô ấy bị giam tại đồn cảnh sát, anh ta đã thuê tội phạm trong tù để cố gắng giết Khương Tuyết Nhu. Còn nữa, bằng chứng ở đây!”


Lạc Hồng Giang đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn như nhìn quỷ, khiến anh ta run lên… Anh ta biết rằng đời này của anh ta tàn rồi!

Hoắc Anh Tuấn cuối cùng nói: “Thưa tòa, lời của tôi đã nói xong”

Cuối cùng, chủ tọa phiên tòa đã tuyên án Lạc Hồng Giang tù chung thân tại tòa và tước quyền công dân của anh ta suốt đời, và bản án của anh ta không bao giờ có thể được giảm nhẹ.

- ----------------------