Chương 1404
Hoắc Anh Tuấn phức tạp nhìn cô, cuối cùng nói thật: “Đó là nhân vật chính trong tin tức phát thanh vừa rồi đúng không, cô ta chắc chắn không có hy vọng.”
Khương Tuyết Nhu buồn bực nhìn anh chằm chằm.
“Em đừng nhìn anh như vậy.”
Hoắc Anh Tuấn oan ức nói: “Em không biết rõ thế lực của nhà họ Quý trong giới giải trí à, anh nói cho em biết có ba công ty truyền hình lớn nhất ngành giải trí nước ta, Tử Uyên đều là cổ đông lớn, chỉ cần cậu ta nói một câu, cho dù đạo diễn nổi tiếng thế nào cũng không dám đắc tội với Tử Uyên, nếu đắc tội với cậu ta thì con đường kiếm sống trong giới giải trí cũng kết thúc.”
“Ồ, em nhìn ra được.” Khương Tuyết Nhu cười lạnh: “Thang Nhược Lan diễn dở tệ như vậy mà năm ngoái cũng nhận được giải ảnh hậu, thậm chí cô ta liên quan đến việc sao chép bài hát của em mà còn có thể tái xuất, mặc dù lần trước Quý Tử Uyên giúp em nhưng em muốn nói rốt cuộc anh ta say mê Thang Nhược Lan chỗ nào, anh ta say mê người hai mặt, thích hư vinh thì cũng là người hèn hạ không biết xấu hổ.”
“. . .”
Hoắc Anh Tuấn lúng túng sờ mũi: “Mặc dù bọn anh là bạn bè, nhưng cậu ta cưới ai thì không phải do anh quyết định.”
Khương Tuyết Nhu nghĩ lại cũng đúng.
Quý Tử Uyên và Tống Dung Đức không giống nhau, Quý Tử Uyên có lòng dạ rất sâu, không phải ai cũng có thể nhìn thấu anh ấy.
Lúc đầu cô muốn Hoắc Anh Tuấn đi khuyên nhủ Quý Tử Uyên, đừng để Quý Tử Uyên nâng đỡ Thang Nhược Lan.
Nhưng cô nghĩ lại Thang Nhược Lan mới là người kết hôn với Quý Tử Uyên, nói không chừng đến lúc đó Thang Nhược Lan chia rẽ, trả đũa lại làm cho tình anh em của Hoắc Anh Tuấn và Quý Tử Uyên trở nên kém đi.
Cô nghĩ lại rồi thôi.
Đương nhiên Thang Nhược Lan đừng lắc lư ở trước mặt cô, nếu không thì cho dù Quý Tử Uyên bảo vệ cô ta thì cô cũng sẽ không khách sáo.
Tầng cao nhất của Lam Vịnh Thế Kỷ.
Chín giờ tối.
Quý Tử Uyên vừa kết thúc cuộc phẫu thuật ba tiếng, anh vừa về nhà thì một mùi thơm đập vào mặt.
“Tử Uyên. . . .” Thang Nhược Lan mặc chiếc váy liền áo chữ V khoét sâu quyến rũ đi tới ôm lấy cánh tay anh ấy.
“Cô chạy đến đây làm gì?” Giọng nói Quý Tử Uyên khàn khàn mang theo sự mệt mỏi, nhưng kết hợp với khuôn mặt tuấn tú làm cho cả người anh càng thêm hấp dẫn.
Thang Nhược Lan nhìn say mê.
Người đàn ông này giống như hoa anh túc, mọi người biết có độc, sẽ làm cho người ta nghiện, nhưng luôn không nhịn được muốn đến gần và có được.
“Tử Uyên, em nhớ anh.” Thang Nhược Lan chui vào lòng anh.
Nhưng Quý Tử Uyên vô tình đẩy cô ta ra.
“Thang Nhược Lan, hôm nay tôi rất mệt mỏi, không có thời gian chơi đùa với cô.” Quý Tử Uyên đi tới phòng tắm.
Anh ấy tiện tay ném quần áo lên ghế sô pha, lộ ra cơ thể cường tráng.
Bình thường người đàn ông này cầm dao phẫu thuật, nhìn anh ấy gầy yếu nhưng không ngờ cởi bỏ đi quần áo đi lại có cơ thể hoàn mỹ cường tráng như thế.