Chương 1400
Lục Minh Anh sâu xa nói: “Con không cần vội, trong nước chú có mấy miếng đất, có thể làm khu nghỉ dưỡng, con có thể tạo ra một thương hiệu nghỉ dưỡng đi theo hướng quốc tế, chú có thể giúp con giải quyết chuyện kỹ thuật và trang trí.”
“Chú lợi hại.” Khương Tuyết Nhu khâm phục sát đất.
Sau đó cô và Lục Minh Anh thảo luận về chuyện khu nghỉ dưỡng trong suốt một tiếng.
Hoắc Anh Tuấn nhàm chán ngồi bên cạnh, nhìn xem bọn họ giao lưu, một câu đều chen miệng vào không lọt.
Lục Minh Anh hoàn toàn cướp đi danh tiếng của anh.
Anh rất buồn rầu, dù sao trước kia anh cũng là người giàu nhất nước Nguyệt Hàn, hiện tại anh giống như đứa trẻ không biết gì cả.
Đến tám giờ ba mươi, Lục Minh Anh mới nhìn thoáng qua khuôn mặt đầy oán hận của Hoắc Anh Tuấn thì cười nói: “Được rồi, nếu không đoái hoài người nào đó thì có lẽ lần sau nó sẽ không đưa con đến chỗ của chú nữa.”
Khương Tuyết Nhu mới chú ý tới vẻ mặt buồn rầu của Hoắc Anh Tuấn
Cô cười xấu hổ: “Cha của anh rất lợi hại.”
“. . . Hu hu, Tuyết Nhu, tối nay em đã khen cha anh biết bao nhiêu lần rồi.” Hoắc Anh Tuấn cảm thấy khó chịu nói: “Khoảng bảy tám lần.”
“Nhàm chán, anh còn ghen tỵ với cha mình nữa.” Khương Tuyết Nhu buồn cười: “Em khen cha anh, không phải là khen anh sao, anh rất may mắn vì có người cha này.”
“Anh cảm ơn, may mắn của anh chưa từng xây dựng trên người cha mẹ mình.” Hoắc Anh Tuấn phức tạp nói: “Cha anh nói những lời đó thì anh cũng biết, em chưa từng nói suy nghĩ của mình cho anh nghe, Tuyết Nhu, có phải em rất xem thường anh đúng không.”
“. . .”
Khương Tuyết Nhu xấu hổ, không phải cô chỉ trò chuyện với cha anh mấy câu thôi à, sao lại nói cô xem thường anh, vấn đề này có chút nghiêm trọng: “Sao em biết anh còn hiểu những thứ này chứ.”
“Em và anh không nói chuyện rõ ràng, sao em biết anh không hiểu.” Hoắc Anh Tuấn nói với cô.
“Tại sao em phải nói chuyện rõ ràng với anh, đừng quên trước kia anh tức giận với em thế nào, em cũng không muốn nhìn anh, hơn nữa hôm nay chúng ta vừa tái hợp đấy.”
“Không, nghiêm túc mà nói là từ mười một giờ hai mươi tám phút tối hôm nay.” Hoắc Anh Tuấn sửa lại.
Trán Khương Tuyết Nhu đầy vạch đen.
Lục Minh Anh ngồi nhìn bọn họ cãi nhau thì đáy mắt hiện lên ý cười.
Ngày xưa ông và Hoắc Nhã Lam cũng như vậy, chẳng qua khi đó tuổi trẻ nên không biết quý trọng lẫn nhau.
Hơn nửa đời người trôi qua, ông vẫn là người cô đơn.
“Hai đứa ở đây chờ một chút.”
Lục Minh Anh bỗng nhiên đứng dậy đi lên lầu.
Ba phút sau, ông cầm túi hồ sơ đi xuống đưa cho Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu mở ra xem, đây là giấy tờ đất bất động sản và sơn trang Hoắc Thị, cùng với một chùm chìa khoá.
Cô khiếp sợ: “Thì ra người bí ẩn mua sơn trang Hoắc Thị lại là chú.”
“Lần thứ nhất gặp mặt, chú tặng sơn trang này cho con.” Lục Minh Anh cười nói: “Coi như quà cho cháu trai và cháu gái của chú.”